佛山* Buddha Mountain * Phật Sơn

Calgary Alberta Canada

[中文ENGLISH]

[ TRANG CHỦ KINH ĐIỂN | ĐẠI TẠNG KINH | THẦN CHÚ | HÌNH ẢNH | LIÊN LẠC ]

PHẬT NÓI KINH PHỔ DIỆU

Hán dịch: Đời Tây Tấn, Pháp sư Trúc Pháp Hộ, người nước Nguyệt chỉ

Việt dịch: Linh-Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh

-o0o-

QUYỂN IV

Phẩm 12: XUẤT GIA

 

Số 0186

PHẬT NÓI KINH PHỔ DIỆU  8 Quyển

MỤC LỤC

 Quyển I

 Phẩm 1: Bàn Về Giáng Thần

 Phẩm 2: Thuyết Pháp Môn

 Phẩm 3: Hiện H́nh Voi

 Quyển II

 Phẩm 4: Giáng Thần Ở Trong Thai

 Phẩm 5: Khi Sắp Sinh Ứng Hiện Ba Mươi Hai Điềm Lành

 Quyển III

 Phẩm 6: Vào Miếu Trời

 Phẩm 7: Thị Hiện Học Chữ

 Phẩm 8: Ngồi Dưới Gốc Cây Xem Cày Ruộng

 Phẩm 9: Vua Bạch Tịnh Chọn Vợ Cho Thái Tử

 Phẩm 10: Thi Tài Nghệ

 Phẩm 11: Bốn Lần Dạo Xem

 Quyển IV

 Phẩm 12: Xuất Gia

 Phẩm 13: Bảo Xa Nặc Thắng Ngựa

 Quyển V

 Phẩm 14: Ba Môn Học Khác

 Phẩm 15: Sáu Năm Siêng  Tu Khổ Hạnh

 Phẩm 16: Rồng Ca Lâm

 Phẩm 17: Vời Ma

 Quyển VI

 Phẩm 18: Hàng Phục Ma Quân

 Phẩm 19: Thiền Tư Hành Đạo

 Phẩm 20: Chư Thiên Chúc Mừng Phật Thành Đạo

 Quyển VII

 Phẩm 21: Quán Sát Cây

 Phẩm 22: Thương Nhân Dâng Bánh

 Phẩm 23: Phạm Thiên Khuyến Thỉnh Thuyết Pháp

 Phẩm 24: Câu Lân

 Quyển VIII

 Phẩm 25: Mười Tám Phép Quyền Biến

 Phẩm 26: Phật Đến Nước Ma Kiệt Đà

 Phẩm 27: Giáo Hóa Xá Lợi Phất Và Mục Kiền Liên

 Phẩm 28: Ưu Đà Da

 Phẩm 29: Khen Ngợi Phật

 Phẩm 30: Chúc Lụy

 

        Bấy giờ Bồ-tát nh́n khắp tất cả những người thân thuộc, thy các kỹ nữ giống như những người gỗ trăm đốt rỗng không, trông rỗng như ruột cây chuối, chẳng có thật, kẻ th́ tựa đầu lên chiếc trng, người th́ gượng ôm lấy cây đàn, gối đầu lên cánh tay, cổ chân nhau nằm la liệt khắp trên sàn nhà, nước mắt nước mũi, nước dăi chảy ra. Các thứ nhạc khí đàn cầm, đàn tranh, ống tiêu, ông địch vung văi ngổn ngang. Những loài chim canh gác đều ngủ say.

        Bồ-tát quán sát khắp mọi người rồi quay lại nh́n người vợ, thấy nơi đó đầy cả h́nh thể, tóc, móng chân tay, tủy năo, xương, răng, đầu lâu, da, thịt, gân, mạch, máu mủ, tim, phổi, lá lách, thận, gan, mật, ruột, dạ dày, phẩn, nước tiểu, nước mắt, nước dăi. Bên ngoài nhờ một lớp da bao bọc, nhưng bên trong là chỗ chứa đựng của bao nhiêu vật hôi thôi, nhơ nhớp, chẳng có một chút ǵ là đặc biệt quư báu, gượng lấy hương thơm xoa ướp, dùng hoa ḥe trang sức điểm tô cũng chẳng khác nào của tạm mượn phải hoàn trả lại; lại cũng chẳng được bao lâu. Mạng sống trăm năm nhưng ngủ nghỉ đă mất đi phân nửa; lại c̣n bao nhiêu thứ buồn lo chi phối. Cái vui thật chẳng được là bao!

        Phóng túng làm hỏng đức, khiến con người trở thành ngu si. Đó không phải là điều mà chư Phật, Duyên giác và các bậc Chân nhân khen ngợi. Cho nên tham dâm đưa đến già, sân hận đưa đến bệnh, ngu si đưa đến chết. Trừ sạch được ba điều này mới có thể đắc đạo.

        Tất cả những vật sở hữu đều như mộng huyễn. Ba cơi không có chỗ nhờ, chỉ có đạo mới là nơi có thể nương tựa. Ngay khi ấy đọc kệ:

        Thấy họ càng thương xót

        Than thở, phát đại Bi

        Đời ác độc khổ đau

        Cớ sao ưa ái dục?

        Xót thương kẻ ngu tối

        Dục khổ lại nói vui

        Xả tham, ưa trí tuệ

        Không xả, không được an.

        Bấy giờ Bồ-tát theo cảnh ấy xem xét nơi hậu cung phát khởi ḷng thương rộng lớn, thấy như vậy rơi lệ, ḷng Ngài rất xót thương cho họ. Người si có ba mươi hai cái hại đối với chúng sinh:

        -Người ngu mê lầm bị điều ấy làm hại sinh ra tám nạn.

        -Chỗ nhận thức bị nhiễm nhơ, cũng giống như chiếc b́nh đẹp đẽ đựng đầy thuốc độc, người ngu không hiểu cho là cam lộ.

        -Người ngu mê lầm như bị cuốn,trong ḍng nước dữ.

        -Người ngu ưa thích việc đó như uống nước độc.

        -Người ngu ở đó như con chó gặm cục xương.

        -Người ngu rơi vào đây như đi vào khói mù.

        -Người ngu tham điều xấu như mực bôi lên áo.

        -Người ngu bị ách này như chim bị sa lưới.

        -Người ngu bị dục lôi kéo giống như đồ tể lôi súc vật.

        -Người ngu dù gần sát bên cũng không thấy được tai nạn sẽ đến.

        -Người ngu ch́m đắm vào đó như con trâu già bị sụp vũng lầy.

        -Người ngu rơi vào đây giống như thuyền bị lủng, ch́m trong biển lớn.

        -Người ngu rớt vào đây như người mù bị ném vào hang sâu.

        -Người ngu không biết hạn lượng, như vực sâu không đáy.

        -Người ngu bị cháy thiêu ở đây như trời đất gặp kiếp thiêu.

        -Người ngu mê đắm như bánh xe quay ṿng không có đầu đuôi.

        -Người ngu luồn lách theo đây như người mù vào núi.

        -Người ngu rong ruổi luông tuồng theo đây như con chó bị cột cổ không rứt ra được.

        -Người ngu tiêu diệt điều này như mùa đông đốt cây cỏ.

        -Người ngu ngày một hao tổn theo đây như mặt trăng sau ngày rằm.

        -Người ngu chinh phục điều này như những con rồng con gặp chim kim sí.

        -Người ngu gặp điều này như cá Ma-kiệt nuốt chửng thuyền bè lớn.

        -Người ngu buồn bực về điều này như cửa hàng buôn bán gặp giặc cướp.

        -Người ngu lo sợ điều này như cây lớn bị đốn.

        -Người ngu lo rầu việc này như gặp rắn độc.

        -Người ngu ưa thích việc này như đem mật bôi lên lưỡi dao rồi đưa cho trẻ con liếm.

        -Người ngu mê đắm điều này như lửa đốt cây khô.

        -Người ngu gặp việc này như trẻ con đùa giỡn với vật nhọn.

        -Người ngu bị điều này điều khiển như voi bị câu móc.

        -Người ngu mất hết gốc đức như kẻ đánh bạc bị mất của và công lao phước lộc cũng tiêu tan.

        -Người ngu bị vứt bỏ như thương gia phóng đăng rơi vào nơi quỷ dâm.

        Đây là ba mươi hai việc xét thấy nơi hậu cung. Xem thấy các thể nữ Ngài khởi tưởng bất tịnh, tự mắng thân ḿnh, thân ngồi trên hoạn hại. Chớ nên có ư nghĩ tham đắm thân này. Nên vào nơi thanh vắng yên tịnh, tâm không dính mắc, ngay khi đó đọc kệ.

        Xét từ đầu đến chân

        Thấy không một chút sạch

        Chớ nên tham thân này

        Đây là nơi gây tội

        Do đó phải xa thân

        Mũi dăi chảy nhơ nhớp

        Do đây chớ yêu mến

        Hạnh sạch như hoa sen

        Bỏ vô số bất tịnh

        Khởi b́nh đẳng điều định

        Do biết các chân lông

        Như trùng không thể mến

        Thân này giống như voi

        Xương, tủy, thịt, máu hợp

        Gân, mạch cùng da bọc

        Lông, tóc, các móng, răng

        Có tám vạn loài trùng

        Ngày đêm thi nhau gặm N

        ếu người có trí tuệ

        Trọn không nghĩ đến thân.

        Phật bảo các Tỳ-kheo:

        -Bồ-tát xét thấy thân tâm suy tư về những điều trên, chư Thiên cơi Dục ở trong hư không đều biết rơ những điều suy nghĩ của Bồ-tát.

        Thiên tử Pháp Hạnh từ xa bạch với Bồ-tát:

        Cúi xin Đại thánh, giờ đă đến, sao Ngài c̣n chậm trễ?

        Lúc ấy Bồ-tát quán sát nơi hậu cung, thấy tâm ư, các căn đều vô thường, biết thân tồn tại không lâu, cũng giống như ḍng nước trôi đi không trở lại. Việc làm của người đời là mưu tính cho cái ngă của ḿnh. Hễ ở đâu có cái ngă của ḿnh th́ có sự chấp chặt sâu dày. Người có đạo hạnh cùng tột mới là người đứng đầu, quán sát đúng các cảnh giới nên mến thích sự an vui của bậc Thánh, c̣n người chấp cái ngă của ḿnh th́ tự cho ngă là tôn quư. Tâm không dính vào một chỗ nào mới nên hành đạo.

        Thiên tử Pháp Hành lại bạch:

        -Không dùng hạnh này để đạt quả vị Phật. Hiện tại trong việc hành đạo chỗ tu rất là khó, phải xét thân ḿnh đồng như hang núi, chính đó mới là rốt ráo của bậc Bồ-tát đại sĩ Nhất sinh bổ xứ.

        Bấy giờ Bồ-tát đối với mọi việc đều thông suốt, tâm Ngài vững chắc, tâm suy tư sáng rơ, vui vẻ trong ḷng, mục đích là phụng sự giúp đỡ mọi người xa ĺa trần cấu, không v́ cung kính, chỉ vâng theo đạo mà thôi, từng niệm, từng niệm an ổn, thanh thản như nước trong, liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trong ḷng vui vẻ, quan sát khắp mọi người đang ở trước mặt, rồi vén bức màn báu trang sức, bước lên giảng đường, chắp tay niệm danh hiệu chư Phật trong mười phương và từ xa đảnh lễ các Ngài. Xem thấy trong hư không trăm ngàn chư Thiên đều đi đến vây quanh rải hoa, đốt hương, dâng các loại hương bột, dùng y phục, lọng lụa trang sức, tay cầm tràng phan bảo cái cùng các dụng cụ cúng dường, cúi đầu làm lễ Bồ-tát. Thấy Tứ Thiên vương, Quỷ thần, La-sát, Càn-đạp-ḥa...         Các chúng Long Vương đều mặc áo giáp, vứt bỏ hết các điều không tốt lành, sạch hết các hạnh xấu, buông rủ ngọc anh lạc, cúi đầu lạy Bồ-tát. Các Thiên tử ở trong cung điện nhật nguyệt... đứng ở hai bên cầm hoa hương, lọng lụa, tràng phan, báo cái.

        Bấy giờ đă gần nửa đêm, Bồ-tát bảo Xa-nặc:

        -Hăy mau thức dậy sửa soạn yên cương cho con bạch mă. Ngày hôm nay đúng là ngày tốt, nên ra đi.

        Xa-nặc nghe nói trong ḷng buồn rầu, nước mắt tuôn trào:

        -Việc làm Ngài b́nh đẳng sáng suốt, thanh tịnh giống như sư tử. Nay sắp lên đường, xin Ngài dạy bảo.

        Sắc diện đoan chánh như trăng rằm trung thu. Nhan mạo ḥa vui không gợn một vết nhăn, chỗ hiểu biết trong sạch giống như hoa sen. Âm thanh ḥa nhă, trong sáng như ngọc minh châu. Các anh lạc báu nơi thân chiếu sáng rực rỡ. Tâm như hư không, như vua trong loài hươu, đi như nhạn vương một ḿnh bay đi không hề sợ nguy hiểm. Mọi người đều theo, nay muốn xuất gia.

        Bấy giờ Bồ-tát lại bảo với Xa-nặc:

        -Muốn chọn ngựa trắng, nhiều đời đă từng đi sẽ đưa đến quả Thượng tôn. Vợ con, ân ái, của báu, sự nghiệp giàu sang, tất cả chỉ là lao ngục, là những thứ xưa nay ta tránh xa không ưa thích, chỉ muốn giữ giới, phụng hành nhẫn nhục, tu tinh tấn lực, thiền định, trí tuệ, điều mà tâm ta hằng ưa thích. Từ vô số trăm ngàn ức kiếp đă từng phụng hành là chí hướng hâm mộ được thành đạo, đoạn nguồn gốc sinh tử, trí tuệ sáng suốt chỉ dạy cho tất cả chúng sinh. Từ đây trở đi không c̣n ưa thích giàu sang phú quư, bổng lộc, chỉ để chí nơi đạo lớn.

        -Lúc ta mới sinh, Phạm thiên, Đế Thích tự hiện xuống đảnh lễ, ngay khi ấy ta đă quyết định việc này. Vua hỏi thế nào, A-di đáp: “Nay đây một tướng của Thái tử có đủ cả trăm phước, oai thần sáng chói không ai có thể sánh kịp. Nếu người ở đời làm Chuyển luân thánh vương sẽ làm chủ cả bốn châu thiên hạ. Nếu không thích ở đời, bỏ nước xuất gia làm Sa-môn thời sẽ thành Phật, dứt hẳn sinh, già, bệnh, chết, dùng chánh pháp giáo hóa không hề sao lăng!”

        Xa-nặc bạch:

        -Xin nguyện y theo lời Ngài dạy.

        -Khi ấy ngươi có nghe về năm dục lạc không?

        Đáp:

        -Không. Theo ư bậc Thiên tôn th́ phải tạo vô lượng hạnh, nhưng con sống ngu tối không hiểu biết ǵ, nuôi dưỡng tóc râu, v́ thân thể này mà gây khổ hoạn, tăng thêm tội lỗi chồng chất, chịu nhiều khổ đau.

        Bồ-tất bảo:

        -Chư Thiên, người đời đều cầm hương hoa hiện ra trước mắt, đồng đến nhóm họp, biểu hiện sức thần túc để hầu hạ ta.

        Xa-nặc bạch:

        -Nay trong vườn hoa trổ đầy hoa trái, các loài chim đua nhau ca hát vang lừng. Trong những ao tắm có các loại hoa sen, hoa phù dung xanh, thanh khiết. Có các con đường rộng răi, bằng thẳng, các hàng cây quư được cắt xén, sửa sang ngay thẳng, đẹp đẽ. ở chỗ tám con đường giao nhau được trang trí các loại trướng báu. Mùa hè dạo chơi trong đó rất là vui thích. Đủ các môn ca nhạc đặc biệt được tŕnh diễn để cùng nhau vui chơi. Mọi người đều cùng vâng thờ cấm giới, nói những lời chí thành. Từ khi Thái tử đản sinh, thường thuận theo ư Ngài, không vượt qua những lời Ngài dạy bảo. Khi c̣n niên thiếu sắc diện tươi sáng, tóc đen mướt, mọi người đều thích. Cúi xin Ngài nên bằng ḷng với điều đó. Đời sống như vậy, sao Ngài lại bỏ ra đi?

        Bấy giờ Bồ-tát lại bảo với Xa-nặc:

        -Xa-nặc hăy thôi, đừng nói nữa! Dục lạc ấy không thường, không có thể giữ được lâu dài. Sự biệt ly cũng giống như ḍng nước sông trôi chảy, không bao giờ trở lại, không có thể giữ được măi măi, đó là hoặc nghiệp mê lầm, giống như đưa nắm tay không ra để dối gạt trẻ con. Nó mềm yếu, không bền vững, giống như tường vách đất bùn, không thể nương tựa. Như lằn chớp giữa không trung, thoáng chốc đă diệt mất. Lại cảnh giới này không chân thật; kẻ ngu tối cho đây là an ổn, mà ta thấy nó dối lừa như bọt nước, vừa mới nổi lên liền tan mất; ở ngay chỗ điên đảo, cũng như đám bọt nổi trên mặt nước, như huyễn hóa, chiêm bao. Năm món dục lạc không bao giờ thỏa măn; cũng như biển nuốt các ḍng, như khát uống nước mặn, càng tăng thêm khổ hoạn mà thôi. Vô thường của dục chỉ có người trí mới có thể biết, người ngu không thể hiểu, cũng giống như người mù bị quăng vào hang tối. Xa-nặc nên biết, bùn ngũ dục không sạch. Ngạ quỷ, súc sinh do v́ không hành thiện nên mất đi phẩm hạnh trong sạch, tăng thêm cảnh giới ma, oán kết đấu tranh, buồn rầu đau khổ, cùng với dâm quỷ gặp nhau. Người giác ngộ dứt bỏ, người thông minh xa ĺa, bậc minh triết tiêu diệt. Người vô trí học tập theo như uống thuốc độc, là điều chư Phật hủy bỏ, người có trí học tập theo Thánh giáo.

        Lúc đó đọc kệ:

        Bỏ dục như ghẻ độc

        Như bỏ những phẩn nhơ

        Thấy chúng dục phát sinh

        Vứt bỏ hằng an ẩn.

Phẩm 13: BẢO XANẶC THNG NGA

        Bấy giờ Xa-nặc bạch với Bồ-tát:

        -Tuy Ngài hiểu rơ như vậy, không c̣n ham thích sự giàu sang phú quư ở đời, thường không có ư nghĩ đến các thứ anh lạc quư báu, vượt thoát tự tại, không c̣n nh́n lại, danh đức vang lừng; và đàn sáo, đàn bầu với vô s loại kèn, các loại trống và kỹ nhạc đủ loại, âm thanh ḥa nhă, ưa giúp sự nguy ách, âm thanh như chim loan, phát ra như ma-ni, hoa tu-mạn, sen xanh và tư di, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi, đốt các loại danh hương, hương bột, hương tạp, rất sung sướng với các món ăn uống thượng vị. Được cung cấp đầy đủ với trăm vị tô mật, đường phèn... V́ sao Ngài lại muốn xả bỏ thú vui của năm món dục? Đó là điều hạ thần ưa thích, cũng giống như là ngôi vị Đế Thích thường muốn được an ổn măi ở trên trời.

        Bồ-tát bảo:

        -Từ vô số kiếp ta, đă từng vứt bỏ những việc này. Cội gốc ái đục là các pháp sắc, thanh, hương, vị, xúc. Ta thường xuyên qua lại trên cơi trời và thế gian, chán ngán giàu sang sung sướng, khi làm Chuyển luân vương có ngàn người con và bảy báu, dạo chơi khắp bốn cơi thiên hạ, nhưng địa vị giàu sang vinh hiển vô thường như giấc chiêm bao. Ở trong hậu cung, giữa đám thể nữ chẳng có ǵ quyến rũ. Trở lên chư Thiên và cung Đâu-suất cũng không đúng với chí của ta nên lại xả bỏ kia để đến đây, huống là các thứ dục lạc xấu xí ở cơi này mà tham đắm ư? Nay ở nơi đây như là ở ngay trong các nạn sinh tử, khổ năo, bất tịnh. Đời sống vô thường, c̣n có nhiều họa hoạn về sinh, lăo, bệnh, tử tàn ác độc hại, sợ hăi. Nhiều đời ta chứa nhóm công đức, thường tự trách ḿnh, xây dựng thuyền pháp, bố thí, tŕ giới, nhẫn nhục, tinh tấn, nhất tâm, trí tuệ, tâm như kim cang, đă thành thuyền lớn vượt qua tai nạn của bốn sự quấy nhiễu: sinh, già, bệnh, chết, lo nghĩ chúng sinh đang mê đấm nơi tham dục, muôn làm cho chúng đều được vĩnh viễn an vui, không thân thiện với dục tham, khiến không bị làm hại, dẹp các hữu lậu, cứu hộ tất cả những kẻ tà kiến dị học làm cho đều được độ thoát hết, cứu các hạng người thấp kém, xấu ác khiến cho họ được qua bờ bên kia, không c̣n sinh, già, bệnh, chết.

        Bấy giờ Xa-nặc càng thêm đau buồn, bạch với Bồ-tát:

        -V́ thế cho nên Ngài phải ở lại nơi đây để quyết định cho xong vấn đề đi hay ở.

        Bồ-tát bảo:

        -Nghe ta quyết định: Ta v́ thương xót chúng sinh muốn độ thoát hết, nên tâm trụ vững chắc như núi Tu-di không thể nghiêng đổ.

        Xa-nặc lại hỏi:

        -Chánh sĩ thế nào?

        Bồ-tát đáp:

        -Vững chắc như kim cang, việc làm trong sạch, siêng năng tu hành để đạt đến giác ngộ. Giả sử có đem gậy lớn đập bể đầu ta, ta cũng không bao giờ c̣n trở lại mến chuộng sự giàu sang vinh hiển ở đời.

        Lúc ấy chư Thiên đang ở trong cung điện của họ, nghe những lời Bồ-tát dạy như vậy, đồng cất tiếng khen ngợi:

        -Lành thay! Lành thay!

        Rồi rải xuống những loại hoa trời tối thượng bậc nhất chúc mừng Ngài chiến thắng. Ngài sẽ v́ mọi người làm vị thuyền sư tôn quư nhất trong loài người, tâm không dính mắc, cũng không khiếp sợ, tiêu trừ sạch hết những tối tăm si ám của khói trần lao xông ướp.

        Không c̣n cảnh giới tà, tâm hoàn toàn an ổn, như chiếc thuyền bền chắc, sẽ vượt qua đến bờ bên kia.

        Phật bảo các Tỳ-kheo:

        -Thiên tử Tịch Ư, Thiên tử Diệu Tịch, ở trong hư không cùng tất cả nam nữ trong thành nghe Bồ-tát quyết định như vậy đều cùng vui mừng khen ngợi: “Lành thay!”, rồi cùng tự trở về.

        Bấy giờ Bồ-tát thấy mọi người trong thành đều ngủ say, xem thấy đă nửa đêm, Ngài liền trở dậy. Sao Phí vừa xuất hiện, Ngài biết đă đến giờ có thể ra đi, liền bảo Xa-nặc thắng yên cương cho ngựa Kiền-trắc. Bồ-tát vừa mới nói ra lời này, ngay khi ấy Tứ Thiên vương nghe lời Bồ-tát dạy, liền đến ngay trong thành Ca-duy-la-vệ, đứng ở sân trước cúng dường Bồ-tát.

        Đề-đầu-lại-tra cùng vô số trăm ngàn ức Kiền-đạp-ḥa đều đội măo từ phương Đông đến, đứng ở cơi phương Đông cúi đầu lạy Bồ-tát, đánh các kỹ nhạc ngay trong hư không.

        Thiên vương Tỳ-lưu lặc-xoa cùng vô số trăm ngàn ức Cưu-đao đều mặc áo giáp từ phương Nam đến, đứng ở cơi phương Nam cúi đầu lạy Bồ-tát, đánh các kỹ nhạc ngay trong hư không.

        Thiên vương Tỳ-lưu-la-xoa cùng vô số trăm ngàn ức loài rồng cũng đều đến nhóm, mỗi vị mang các loại anh lạc báu từ phương Tây đến, đứng ở cơi phương Tây cúi đầu lạy Bồ-tát.

        Thiên vương Tỳ-sa-môn cùng vô số trăm ngàn ức Dạ-xoa tay cầm diễm quang minh châu sáng chói rực rỡ, thân mặc giáp trụ từ phương Bắc đến, đứng ở cơi phương Bắc, cúi đầu lạy Bồ-tát.

        Thiên đế Thích, Phạm cùng vô số trăm ngàn ức chư Thiên tay cầm hương hoa, tạp hương, cưu hương, lọng hoa, tràng phan đến đứng trong hư không cúi đầu lạy Bồ-tát.

        Bấy giờ Xa-nặc nghe Bồ-tát nói, nước mắt ràn rụa, bạch với Bồ-tát:

        -Cúi xin bậc con của Hiền thánh biết rơ thời gian ư nghĩa, đêm nay không phải lúc ra đi.

        Bồ-tát dạy:

        -Đêm nay đă đúng lúc. V́ sao? V́ ta từ lâu luôn luôn cầu nguyện, V́ các chúng sinh chỉ bày dấu vết đạo. Nay đúng là lúc thích hợp, phải độ chúng sinh đi đến chỗ nhàn tịnh an lạc.

        Ngay khi ấy đọc kệ.

        Thiên vương tại hư không

        Cũng như Thiên đế

        Thích Viêm thiên và Đâu-suất,

        Vô-mạn, Hóa tự tại

        Ḥa-luân, Da-tư long,

        Hải long, A-nậu-đạt

        Đều đến muốn cúng dường

        Thấy Phật khi xuất gia

        Sắc giới các Thiên nhân

         Tu tịch thường hành thiền

        Đều cùng đến cúng dường

        Ba cơi đều tự về

        Khai sĩ mười phương đến

        Nhiều đời đă tạo hạnh

        Muốn vượt thắng xuất gia

        Theo thời mà phụng sự

        Công huân lớn cùng tột

        Kim cang thường trụ không

        Mặc giáp sức tinh tấn

        Tâm vững động cả biển

        Các Thiên tử Nhật Nguyệt

        Hầu hạ hai bên Ngài

        Thấy Tịch Nhiên xuất gia

        Chấp hai tay làm lễ

        Các Thiên tử khuyến khích

        Ngài phát đại tinh tấn

        Xét các pháp khổ năo

        Nên diễn âm thanh ḥa

        Lành vui đều toàn vẹn

        Giờ kính cầu đă đến

        Tôi cũng được gặp Ngài

        Không ngại chắc khéo ở

        Sao Phí đă xuất hiện

        Đă biến thể vi diệu

        Các thế lực ở trước

        Đều mun cùng theo hầu.

        Bồ-tát từ ṭa ngồi đứng dậy, liền đứng ở giữa hư không ging như nhạn vường. Nam nữ trong thành đều ngủ say. Các loài chim chóc đủ loại khác nhau cũng đều ngủ hết, không thấy động tịnh. Các tượng, mă, xa, bộ binh và ḍng họ Thích với đầy đủ binh trượng túc trực canh giữ, thân bằng quyến thuộc, thầy tớ, bạn hữu cũng đều ngủ say. Bấy giờ tiếng Phạm âm, âm hưởng ḥa nhă như tiếng chim loan. Đă đến nửa đêm, Ngài lại bảo Xa-nặc:

        -Lành thay Xa-nặc! Hăy mau thắng ngựa Kiền-trắc. Nếu ngươi muốn tôn thờ và kính trọng ta th́ không nên lưu giữ ta lại.

        Xa-nặc lại càng buồn thương sầu khổ, nước mắt như mưa.

        Nay Nhân Trung Tôn muốn đạt mục đích, nhưng cửa thành đă khóa kín, ai là người có thể mở được?

        Thiên đế Thích nhớ biết điều đó, liền khi ấy mở cửa. Xa-nặc thấy vậy ḷng rất vui mừng, vừa buồn, vừa vui: “Ai là người giúp ta? Nên tính thế nào đây? Đi bằng cách nào?” Ngay khi ấy bốn vị Thiên vương nhấc bổng chân ngựa bay ra khỏi cửa thành. Thế lực của cả bốn bộ binh khó ngăn nỗi, cùng kêu lớn:

        -Đại vương! Thái tử đă đi! V́ sao không hay biết? Sáng ngày mai Cù-di sẽ đau khổ biết bao. Bao nhiêu an lành tốt đẹp từ nay không c̣n nữa!

        Bấy giờ Bồ-tát nghĩ đến tiền kiếp của ḿnh rồi bảo với Xa-nặc: -Lành thay Xa-nặc, đă thắng ngựa trắng.

        Các loại nhạc khí như không hầu, cùng lúc trổi lên, Xa-nặc nh́n lên hư không thấy chư Thiên Vô cấu đến nhiều vô số. Các chúng Bồ- tát cúng dường Ngài, xem thấy Thiên đế Thích tự nhiên mở cửa, thấy các quỷ thần và A-tu-luân, Chân-đà-la, Ma-hưu-lặc tự nhiên mở cửa. Xa-nặc nghe chư Thiên nói, liền bảo với chư Thiên:

        -Nay thấy Bồ-tát thật vô cùng xúc động. Ngài giống như thân của sư tử sắc vàng ṛng, sẽ làm các công đức như sông biển. Sức thiền định của chư Thiên đây chưa được là bao hầu có thể khuyên Ngài nghe theo để ra đi; đó chính là do bản nguyện của Ngài mà phát khởi ra sự tốt lành, ban bố sự an vui cho chúng sinh thành tựu đạo nghĩa.

        Bấy giờ mặt đất chấn động sáu cách, mặt Ngài như mặt trăng rằm ở giữa hư không, đạo đức vang xa, tâm ư thanh tịnh. Thiên đế, Tỳ-sa-môn Thiên vương ở trước dẫn đường, phóng ánh sáng lớn thanh tịnh soi sáng khắp trời đất, diệt sạch các đường ác. Chúng sinh được an ổn, tiêu sạch các tham dục ở cơi trần, mưa các thứ hoa và đánh trăm ngàn ức các thứ kỹ nhạc, chư Thiên khen ngợi, trước sau theo dẫn đường. Có vị trời tên là Tối Thượng Tịnh ở trước Đại Thánh chắp tay hướng về, đưa đôi mắt như cánh hoa sen mà thưa:

        -Bậc độ thoát chúng sinh rất là uy nghi. Bản tánh sáng tối đều như hư không. Tôi không lấy làm ưa thích mà rất thương cho những quyến thuộc trong hậu cung không c̣n được nghe âm thanh tốt lành này. Vô lượng âm thanh đó nay đă bặt dứt. Không nh́n thấy chúng trời, không xem những thứ tốt đẹp, không ngửi các hương thơm, tiêu trừ ái dục, bỏ núi trần lao, không c̣n trở lại trong các sự nhơ nhớp, đạt được rốt ráo. Không có cung điện. Nay không c̣n dục tưởng, phụng hành từ tâm, xa ĺa các tội lỗi che lấp, không c̣n trở lại vô số tai ương, tinh thần hoàn hảo, tất cả đầy đủ, không ưa thích các thứ hương thơm. Ngày nay sáng chói vẻ vang, thân tâm b́nh đẳng, đẹp như Thần tiên, lời nói có gốc ngọn, ở nơi nhà Thánh vương khiến cho người yếu đuối được mạnh mẽ, chỉ rơ danh xưng chân thật, từ bỏ ḍng vua nhưng lại không mất. Ở trong ḍng họ Thích tối cao, hưởng thọ các phước lộc lớn. Nguyện Ngài đạt đến cùng tột, ĺa cấu uế không nhiễm trần, thực hành từ bi thương xót. Quán thấy cung điện âm thanh vi diệu đă bặt dứt. Không c̣n trở lại trong thành Ca-duy-la- vệ, không c̣n phóng dật. Hết nguồn gốc sinh tử, không c̣n trở lại đứng, ngồi, tới lui, qua lại trong nước. Chỉ đi đến gốc cây Bồ-đề, đạt đạo cam lộ, không c̣n, già, bệnh, chết.

        Bấy giờ Bồ-tát đă đi xuất gia. V́ chúng sinh cho nên hành tŕ nhiều phương pháp và cũng không trụ chỗ nào, không mến mộ thể nữ v́ đă đắc thù thắng. Đây là ruộng phước lớn, là đất công đức, thường làm thuốc tuệ. Vô số ức kiếp dồn chứa đức hạnh, bố thí, tŕ giới học rộng nghe nhiều. Bồ-tát hành từ bi, giữ ǵn giới cấm thanh tịnh, việc làm không khuyết phạm, không nghĩ đến ái dục.         Nhẫn nhục, nhân ḥa, có bị chặt đứt thân ra cũng không ôm ḷng hận. Thương xót chúng sinh, siêng năng không biếng nhác. Vô số ức kiếp chứa nhóm đạo nghiệp, cúng tế cả trăm ngàn đời, thường tu thiền định, tâm ư vắng lặng, sạch hết trần cấu, tự hàng phục ḿnh, tuệ không chướng ngại, không nghĩ tưởng Tâm Ngài giải thoát và độ thoát ức lần. Thực hành từ bi, đă qua bờ giác, phụng hành thanh tịnh; phân biệt, ưa cứu giúp. Đó là Bậc trời chân chánh trong hàng trời, nên thờ phụng Ngài; thanh tịnh không nhơ, tâm như minh châu, ủng hộ kẻ bị hoạn nạn. Thiên nhăn không cùng tột. Người bị nguy khốn quay về nương tựa, làm thầy thuốc cho người bị bệnh, làm vị đại pháp vương ở các cơi nước, làm vị trời có ngàn mắt chiếu tan các mê hoặc, thân ư dừng nghĩ, hưng phát oai quang, xả bỏ tâm oán kết, dũng mănh tiêu trừ các trần lao, cùng tột ở trong chúng, không ai có thể b́ kịp. Như sư tử dạo đi không hề sợ sệt, như rồng điều tâm tuông mưa đúng lúc. Dan dắt mọi người, như con trâu chúa dẫn đầu đàn trâu đă bỏ oán kết. Như mặt trăng tṛn đầy, sáng chiếu khắp nơi. Như mặt trời mới mọc, như ngọn đuốc lớn tiêu diệt các sự tối tăm. Giống như hoa sen không dính nước bùn. Hương đức vi diệu, không động như núi. Điều phục các sân hận, hàng phục thân, tử ma, thiên ma. Làm vị thầy dẫn đường vĩ đại cho người mê quên mất đường về, thuyết Bát chánh đạo, không lâu sẽ thành Phật, dứt sinh, già, bệnh, chết, độ các sự tối tăm, chữa các bệnh ghẻ dữ, ca ngợi đức chân chánh không thể hạn lượng. Nhan sắc tinh nhuận, kiến lập công huân.

        Bấy giờ, Bồ-tát đi dần về phía trước thấy năm thần đường tên là Bốn Thức đứng đầu năm con đường, đeo kiếm, cầm cung tên. Thấy Bồ-tát đến bỏ cung, quăng tên, cởi kiếm, đứng lui, cúi đầu lạy sát chân Bồ-tát, bạch rằng:

        -Tứ Thiên vương của Phạm thiên ra lệnh cho chúng tôi giữ năm con đường, không biết làm như vậy để làm ǵ, chúng tôi ngu muội không hiểu rơ, xin Ngài cho biết ư chỉ.

        Bồ-tát bảo:

        -Tuy làm chủ cả năm đường mà không biết chỗ trở về, gốc từ đâu đến. Ngũ giới làm người, Thập thiện sinh lên trời, xan tham đọa ngạ quỷ, ngang ngạnh đọa súc sinh, mười ác đọa địa ngục. Không đi năm đường đó th́ trở về gốc người. Không ưa thích năm đường do không có năm ấm, ba độc, sáu suy, tức là Niết-bàn. Không ở trong sinh tử, không trụ nơi Niết-bàn, đạt Bất thoái chuyển, thọ quả vị Bồ- tát, không từ đâu sinh, cũng không sinh về đâu, không c̣n sinh vào cảnh giới nào cả. Các ông cầm dao thế tục, nắm binh lính túc trực canh giữ. Ta cầm kiếm lớn trí tuệ vô cực chặt dứt tận năm đường sinh tử cho đến gốc rễ không chung, không thỉ, không h́nh, vĩnh viễn an vui. Bốn thức hiểu rơ, liền được Bất thoái chuyển. Vô số Thiên thần đều phát đạo tâm.

        Ngay khi ấy Bồ-tát mạnh mẽ bỏ nhà. Vừa ra cửa thành, tất cả quần chúng trong thành Ca-duy-la-vệ đều biết Thái tử ra đi. Mọi người cùng bàn luận, trong ḷng rất vui vẻ.

        Sáng ngày Cù-di thức dậy, nghe văng vẳng mọi người nói với nhau, biết rơ Bồ-tat đă đi. Vua nghe tiếng vang lớn liền t́m kiếm, không thấy Bồ-tát, cũng không thấy ngựa và Xa-nặc, ḷng vua cảm thương tột độ ngă quỵ xuống đất, cất tiếng than oán:

        -Than ôi! Ta chỉ có một người con, khuyên hóa trong cung, lớn nhỏ đều vui, nay bỏ tất cả mọi người, đi đâu, đành dứt hẳn sự trông mong của ta. Ta sẽ biết trông cậy vào đâu. Thiên hạ trong bốn cơi sẽ nương vào chỗ nào?

        Cù-di từ trên giường lăn xuống đất, tự ṿ đầu tóc, bứt đứt chuỗi anh lạc báu đeo nơi thân, than khóc:

        -Sao lại đau đớn thế này! Vị thầy dẫn đường cho ta nương tựa, ta xem như vị trời mà nay bỏ ta ra đi. Ta sống làm ǵ. Ân ái chưa bao lâu lại liền ly biệt!

        Bà than khóc, nước mắt như mưa, không thể tự kềm chế được, rồi lại than thở:

        -Thái tử nhan mạo xinh đẹp tuyệt vời, ḷng thanh tịnh không uế nhiễm, trong suốt như nước ở vực sâu. Trong ngoài đều sáng đẹp, không ai là không kính trọng. Dạỵ bảo những điều chân chánh, không một điều nào là không tốt lành, mọi người đều cùng về nương. Nay bỏ ta ra đi để đến nơi nào? Ngài chưa từng buông lung, không v́ rong ruổi, là chủ trong trời đất, nắm giữ đạo chân chánh, tắm gội nhuần thắm, trang nghiêm y phục cơi trời, kẻ gần người xa đều mến mộ, mở bày hạnh nghiệp. Nay không thấy Bồ-tát, không ai là không ôm ḷng lo lắng. Cây cối trong nước, hoa trái rơi rụng. Những nơi đất đai sạch sẽ đều sinh ra bụi bặm nhơ nhớp không c̣n sự đẹp đẽ như xưa.

        Nơi Đấng Nhân Tôn thấy nghe âm hưởng của những tiếng kỹ nhạc êm dịu và voi ngựa xe cộ ở trong khoảng không gian đó cũng như đó trang trí b́nh hương thơm, hoa thơm, kỹ nhạc, cờ xí lọng lụa năm màu rực rỡ, nay Bậc chí đức đă ra đi, tất cả các thứ ấy cũng không c̣n nữa. Những lời êm dịu chí thành bậc nhất khó được nghe lại.

        Cù-di than thở nước mắt hoen mi. Bậc tôn quư trong loài người nhiều đời chứa đức, thấy rơ suốt gốc ngọn, muốn độ các nạn khổ sinh, già, bệnh, chết cho tất cả chúng sinh. Bậc Đại Thánh tu trăm ngàn đức hạnh, trí tuệ của Ngài không có thể thí dụ.

        Lúc ấy, Xa-nặc đang đêm hộ tống Bồ-tát đi. Bồ-tát cởi tất cả các thứ anh lạc, châu ngọc quư báu giao cho Xa-nặc và dạy Xa-nặc đem những thứ ấy trở về nước tâu bạch, giải bày với phụ vương và phu nhân:

        -Thân ta bỏ nước không c̣n ham thích sự giàu sang vinh hiển ở đời, không ưa thiên hạ đất đai, chỉ có đạo là gốc. Nếu ta đạt thành Chánh giác, ta sẽ trở về giảng thuyết kinh điển này, dùng pháp để cứu giúp khiến tâm vắng lặng, không c̣n ham sự vinh hiển ở đời.

        Xa-nặc nghe những lời đó nước mắt tuôn như mưa, cúi đầu kính lạy.

        -Bậc Thánh Tuệ trong loài người, cúi xin Ngài dạy bảo cho thần. Ngựa trắng quỳ sát đất liếm chân Bồ-tát.

        Xa-nặc bạch:

        -Nay thần trở về vua và vương phi hỏi đưa bậc đại công huân đi đến nơi nào, th́ thần phải trả lời ra sao?

        Bồ-tát đáp:

        -Như chính chỗ khanh đă thấy lại c̣n phải hỏi!

        Rồi Ngài cùng Xa-nặc từ biệt. Bồ-tát trong ḷng vui vẻ, cùng ân ái đă biệt ly, tuệ biện vô lượng, bèn tiến thẳng tới trước. Trên đường đi, Ngài gặp hai người thợ săn, tâm tự nghĩ: “Ta đă xuất gia, không giống với người đời”, bèn cởi chiếc áo quư báu đang mặc đổi lấy chiếc áo da nai mặc vào và đi.

        Xa-nặc nhận áo và các thứ anh lạc quư báu rồi dắt ngựa trắng trở về. Đi đến vườn hoa, những người coi sóc vười hoa thấy Xa-nặc trở về, buồn vui lẫn lộn, nhưng không thấy Thái tử. Hỏi Xa-nặc th́ Xa-nặc im lặng, chỉ thấy Xa-nặc mang áo, các thứ anh lạc báu của Thái tử và ngựa trắng trở về, nên không chịu nỗi, lại buồn rầu. Vua Bạch Tịnh nghe tin, cùng với các quần thần quyến thuộc vây quanh đi đến vườn hoa cũng vui buồn lẫn lộn.

        Cù-di trong ḷng hy vọng Bồ-tát trở về, nhưng không thấy Bồ-tát, trong ḷng sinh nghi, mà cũng không tin Bồ-tát đă đi. Xa-nặc nói:

        -Bồ-tát gởi lời tâu bạch giải bày cùng quốc vương và vương phi rằng: Sau khi đắc đạo, Ngài mới trở về gặp lại.

        Vua thấy áo báu, Xa-nặc, ngựa trắng đơn độc trở về mà không thấy Thái tử, liền ngă quỵ xuống đất kêu than:

        -Đứa con thân yêu của ta, người hiểu rơ kinh điển cùng tất cả các môn nghệ thuật đặc biệt; nay v́ mục đích của ḿnh, đă bỏ nước cùng vạn dân. Xa-nặc hăy nói đi! Bồ-tát con ta đi đến nơi nào? Ai là người mở cửa thành? Các Thiên nhân đó cúng dường ra sao?

        Xa-nặc tâu:

        -Cúi xin đại vương lắng nghe: Thần vẫn ở nơi thường ở của thần, đang nằm ngủ yên tịnh, cửa thành vẫn đóng kín. Lúc ấy Bồ-tát dùng âm thanh êm dịu nói với thần: “Xa-nặc hăy mau thắng yên cương cho ngựa trắng”. Bấy giờ trong thành vạn dân đều ngủ say, không nghe lời Ngài nói. Lúc đó thần buồn khóc, thắng ngựa dắt trao cho Bồ-tát. Thiên đế mở cửa thành. Tứ Thiên vương đó lại bảo bốn vị thần nhấc bổng chân ngựa. Trăm ngàn chư Thiên, Thiên đế Thích Phạm theo hộ tống Ngài, sửa sang đường sá trang sức đẹp đẽ, chiếu ánh sáng lớn, rải hoa, đốt hương, kỹ nhạc của chư Thiên đồng một lúc trổi lên vang dội giữa hư không. Chư Thiên vây quanh để hầu hạ và tiễn đưa Ngài, Khi đi cách thành đă rất xa, Ngài cởi áo báu cùng anh lạc và trao ngựa trắng dạy thần mang trở về nước tâu lên quốc vương và từ tạ vương phi, quyết đến khi thành đạo mới trở về gặp lại, và khuyên mọi người chớ nên đau buồn sầu khổ.

        Cù-di nghe xa-nặc nói, nỗi buồn thương lại trào dâng, bà ôm đầu ngựa trắng buồn than:

        -Con chở Thái tử ra đi sao lại đơn độc trở về?

        Bà nhớ đến những cuộc vui chơi trước kia, than thở trăm bề, ôm sầu tự thán: “Than ôi! Đau đớn thay phải chịu ly biệt! Thái tử sức mạnh kiên cường, nhan mạo đẹp đẽ, ở giữa mọi người như mặt trăng tṛn đầy, tướng tốt trang nghiêm, oai thần rực rỡ, gần nhau thoáng chốc vội vă biệt ly. Bậc Thánh không ai sánh bằng, v́ sao bỏ nhau? Công đức khó lường, tiếng tốt đồn khắp, mọi người đều cùng thờ phụng cung kính, bền vững như núi, hàng phục các oán địch, âm thanh êm dịu như tiếng chim loan, hơn cả Phạm thiên, chứa công dồn đức không ai có thể sánh bằng, xa gần đều khen ngợi. Thánh chúng Thần tiên không ai là không xót thương quyến luyến. Sinh ở dưới gốc cây Lân bính là cao tột trên hết. Miệng diễn tiếng cam lộ, nghe thấu mười phương. Tuy ở ngay trong các dục mà không hề đắm nhiễm, giống như hư không. Việc làm thanh tịnh mềm dịu như sữa. Lông trắng giữa chặng mày, Thánh thể mịn màns trơn láng. Thuần ḥa an ổn, tay chân mềm mại, đẹp đẽ rực rỡ giống như màu vàng ṛng. Dùng đức trang nghiêm thân, không ai là không tôn kính. Ở ngay trong cung điện đầy dẫy bao âm thanh kỹ nhạc, hoa hương, ăn uống, mà không lấy đó làm vui, ḷng không thêm bớt. Than ôi, Xa-nặc không có ḷng nhân từ, đưa Ngài đi đến nơi nào mà riêng một ḿnh trở về!”

        Cù-di một ḿnh riêng khen ngợi Bồ-tát trăm ngàn lời, rồi lại than trách: “Dẫn đường giáo hóa tất cả, sao lại một ḿnh riêng đi?         Ai là người đưa Ngài đi ra khỏi đất nước này? V́ lẽ ǵ cùng chư Thiên gặp gỡ để riêng một ḿnh thiếp đau khổ.

        Xa-nặc vô tích sự, đă móc hai mắt ta khiến ta cô đơn đui mù tăm tối. Xa-nặc nên biết, tất cả chư Phật quyết báo ân cha mẹ c̣n xả bỏ gần gũi, huống ta là người vợ hèn mọn, cùng bọn thể nữ này mà yêu mến hay sao!

        Độc ác thay ân ái! Sao lại quá nhanh chóng mà không thể được lâu dài. Lại lo sợ tan vỡ giống như đám bọt nước. Nghĩ tưởng chỗ trói buộc, đọa vào lưới tà kiến. Tuy nương tựa vào nhân gian bao la nhưng chẳng biết nơi nào. Ngài đă từng nói là hiện tại làm những việc không chân chánh, yên ổn trong thời gian ngắn ngủi, đau khổ nhiều vô lượng. Nguyện cầu quả Phật sớm được thành tựu”.

        Vua khuyên Cù-di:

        -Đời người chung cuộc có gặp gỡ tất phải có chia ĺa. Bốn mùa luôn thay đổi. Trời đất, mặt trăng, mặt trời đều không thường tồn tại. Thái tử lúc mới sinh ra trời đất chấn động, bước đi bảy bước, miệng tự nói lên: ‘Trên trời, trong thế gian chỉ có ta là tôn quư hơn hết. sẽ vượt sinh già, bệnh, chết trong ba cơi, đạt đến vô vi”. Thiên đế đi xuống cúi đầu cúng dường. Tứ vương đón lấy thân đặt lên trên chiếc ghế nhỏ bằng vàng. Chín con rồng tắm rửa thân Bồ-tát. Khi chưa sinh sớm ứng hiện điềm lành, khi sinh ra với ba mươi hai tướng tốt. A-di xem các tướng đó cho biết: Nếu ở đời sẽ làm Chuyển luân vương, bỏ nhà đi tu sẽ làm Phật. Chỗ hiểu biết rộng răi, thấu suốt. Thế lực không thể lường, đặc biệt tôn quư trong ba cơi, không ai là không cúi đầu làm lễ, chắc chắn sẽ thành Phật độ thoát khắp mười phương. Sẽ trở về trong một ngày không xa. Hăy tự thư thả suy nghĩ, chớ có buồn rầu.

        Vua tuy nói như vậy nhưng ḷng se thắt, buồn thương than thở. Bấy giờ Xa-nặc thấy vua và Cù-di nói những lời đớn đau như vậy lại càng thêm thương xót, nước mắt tuôn chảy thấm ướt cả vạt áo, can:

        -Lành thay Cù-di! Cúi xin lệnh bà nghe thần thưa: Chẳng nên buồn nữa. Thần ngay trong đêm ấy thấy khắp trong thành nam nữ lớn nhỏ đều ngủ say. Đấng trăm phước chí Thánh bảo nhỏ với thần: Muốn sai ngươi thắng ngựa”. Vừa nghe lời đó, trong ḷng thần tắt nghẹn. Xa thấy tôn phi ngủ rất là say, thần cố phát lên âm thanh lớn, Căi tiếng kêu: “Dậy mau! Dậy mau! Thánh tôn muốn đi!”. Chư Thiên tiếp âm thanh khiến lấp mất không nghe tiếng của thần. Thần dở chân dậm đấu vỗ tay, đánh trống, nhưng không ai nghe.         Bấy giờ trong hư không mặt trời, mặt trăng sáng rực rỡ. Vô số ngàn ức Thích, Phạm, Tứ thiên các đại tôn thần cúi đầu làm lễ, chắp tay quay về cúng dường Đấng Chí Tôn. Các Quỷ thần, Rồng, Duyệt-xoa, Càn- đạp-ḥa, Bạc mị hại quỷ, Tứ Thiên vương thần túc ấy sai quỷ nâng chân ngựa, rải hoa sen xanh, hoa phù dung sạch sẽ tinh khiết. Thánh trăm phước tướng oai quang rực rỡ, mưa các thiên hoa, đất chấn động sáu cách, hoa đầy khắp cả nước Phật, chỉ nghe chư Thiên thúc giục mở cửa, cửa tự nhiên mở. Vô số ức chư Thiên vây quanh trước sau cùng nhau cúng dường. Ngài không tự cất thân, bỗng nhiên đă đi qua. Thế Hộ nói: “Anh em, vợ con, bạn bè, chư Thiên, trên đến Thiên vương có chí hướng tốt làm cho họ hướng về Phật đạo, không nghĩ đến các điều ác, lặng yên không nói để khen ngợi các đức lớn của Bồ-tát”. Kiền-trắc có sức mạnh nên hí lên âm thanh rỗng suổt. Bầu trời giữ lại tiếng vang êm dịu đó. Kiền-trắc chở bậc Đại Thánh của đời nhanh chóng, chẳng động, không có các nạn ác thú khủng bố.

        Thế Hộ cỡi nó, nó một ḷng vui vẻ, xả thân súc sinh không để tổn hại bậc thầy dẫn đường, bậc thầy dẫn đường sáng suốt soi sáng cho tất cả. Nó chắc chắn sẽ được cứu độ.

        Lại có trăm ngàn ức chư Thiên cơi sắc dịu dàng bước xuống, thấy ngựa Kiền-trắc ở giữa hư không chở Bồ-tát, họ sửa sang đường sá vô cùng đẹp đẽ, xây lan can báu với vô số vật liệu, đốt hương thơm cơi trời, do phước của Kiền-trắc. Chư Thiên Đao-lợi vây quanh ỏ một bên Thái tử, nhạc trời tự trổi. Cù-di chớ có buồn rầu, an tâm vui vẻ, chẳng bao lâu nữa Đấng cao cả trong loài người sẽ thành Phật đạo. Chư Thiên vây quanh, hiện bày những việc vào đêm đó đều thích hợp đạo pháp. Xin đừng buồn nữa! Vương phi trăm phước sáng chói vượt hẳn mọi người, xem xét như đây nên vui mừng, không nên ôm ḷng buồn lo. Suốt bảy ngày đêm khen ngợi công đức của Ngài cũng không thể hết.

        Khi Tôn nhân ra đi, chư Thiên cùng nhau tiễn đưa đông không thể kể xiết. Vương phi nay hiểu rơ ư nghĩa, không thể nói hết. Vương phi đă từng phụng sự, đức sáng này chiếu soi đến chân thánh, khi ấy trở thành đạo niệm vô cực. Vương phi không lâu sẽ trở thành tôn quư trên hết trong loài người.

        Vua nghĩ đến Bồ-tát, không nguôi thương nhớ, vừa muốn đi mời Ngài trở về, liền nhớ lại lời thầy tướng số A-di: “Nếu Thái tử ở đời sẽ làm Chuyển luân thánh vương tự nhiên có bảy báu, làm chủ cả bốn châu thiên hạ, có ngàn người con khỏe mạnh. Nếu bỏ nước xuất gia học đạo, chắc chắn sẽ thành Chánh giác, làm Bậc Đại Thánh vô lượng, dùng bảy giác ư quư báu dạy bảo, giáo hóa mười phương ba cơi ngu si tăm tối, khai ngộ cho những người không hiểu biết, chắc chắn không trở về”, nên cho người đi theo để bảo vệ, cúng dường, giúp đỡ Thái tử.

        Vua cho mời khắp tất cả các đại thần, các bậc minh trí bảo:

        -Các khanh ở đời khi tuổi về già con cái nuôi nấng bảo bọc, cháu chắt quay quần vui chơi, không nghĩ đến nỗi buồn của ta. Ta chỉ có một người con duy nhất, tướng mạo đặc biệt hiếm có, vượt hẳn mọi người. Đang ở trong bốn cơi thiên hạ, một sớm ĺa bỏ vào ở nơi hang núi, chỗ tuyệt nhiên không có bóng người, những khổ ách về lạnh nóng đói khát, hiểm nguy nào ai hay biết. Các khanh hăy chọn lấy năm người trong số con em đại thần của các khanh đi theo để hầu hạ Thái tử. Nếu trong số đó, ai nửa chừng bỏ về, ta sẽ giết hết bà con ḍng họ trong năm đời của các ngươi.

        Năm người được chọn phụng mệnh vua vào trong núi t́m Thái tử để hầu hạ.

        Bồ-tát đă tiến sâu vào núi, năm người đuổi theo t́m Ngài không thể kịp. Họ cùng nói với nhau:

        -Đây là người ẩn dật, đi không chọn đường. Biết t́m Ngài ở nơi đâu. Nếu chúng ta trở về chắc chắn sẽ bị giết cả ḍng họ, chi bằng ở lại nơi đây.

        Năm người cùng dừng lại nơi đó. Ở đó trái ngon nước ngọt đều tràn đầy. Cây cối tốt tươi không thiếu thứ ǵ.

        Bồ-tát bỏ nước, oai Thánh không lường. Tâm tự nghĩ: “Muốn làm Sa-môn th́ tâm ư vắng lặng, đúng oai nghi lễ tiết”. Ngài dạo đi đến chỗ mé nước bên núi dừng lại. Thiên vương biết tâm Ngài liền bay lên trời lấy một con dao đến dâng. Đế Thích nhận lấy tóc, Ngài liền thành Sa-môn. Hiển lộ nhục kế mà ở tại gia không biết.

        Bồ-tát mặc pháp y, hiện bày trang nghiêm bậc nhất, tay cầm ứng khí, tư duy vô niệm, vào nước La-duyệt-kỳ muốn đi khất thực. Dung sắc của Ngài rực rỡ giống như sắc vàng ṛng chiếu sáng. Thân cao lớn một trượng sáu, với ba mươi hai tướng tốt trang nghiêm. Vạn dân trong thành đều đến xem sắc diện và h́nh dáng Ngài, mắt nh́n măi không chán. Ngài đi cùng khắp, mọi người đều đi theo sau. Từ xưa đến nay chưa từng thấy nghe một vị Thần nhân thánh đạt chí chân như thế. Ánh sáng chiếu khắp, trời người khởi niệm suy nghĩ đến gốc ngọn của Ngài. Bố thí cúng dường các món ăn ngon bổ, không biết Bồ-tát không ưa thích vô số địa vị, của cải, sự nghiệp giàu có ở đời. Mọi người chỉ xem xét Bậc tôn quư trong loài người cùng chư Thiên không khác nhau. Họ cùng nhau đi đến thưa với vua B́nh-sa:

        -Chúc mừng đại vương nay được điều tốt đẹp. Phạm thiên giáng hạ đến nước ta khất thực.

        Lại có người nói đây là Thiên đế Thích.

        Lại có người nói đây là Diệm Thiên vương.

        Lại có người nói đây là Đâu-suất-đà thiên, Vô kiêu lạc thiên.

        Hoặc có người nói Hóa tự tại Thiên vương.

        Lại có người nói đây là Nhật Nguyệt vương, Duy-ma Thần vương...

        Vua nghe những lời ấy vui mừng khôn xiết, liền sai sứ giả xem Bồ-tát đi đến chỗ nào, có người cúng dường không? Có khất thực được không?. Sứ giả lập tức ra khỏi thành, đuổi theo xem xét, thấy Ngài ngồi bên ḍng nước ở chân núi, oai thần tốt đẹp, giống như ngọn núi vàng. Sứ giả liền quay về tâu với vua B́nh-sa: “Ngài ngồi bên ḍng nước ở chân núi”. Nghe tâu tŕnh rồi, vua ra lệnh chuẩn bị xa giá cùng quần thần ra đi, đến bên ḍng nước ở chân núi. Xa thấy Bồ-tát oai thần rực rỡ giống như ánh sáng mặt trời, vua liền xuống xe cung kính cúi đầu lạy sát chân Bồ-tát. Xem thấy h́nh dáng Bồ-tát giống như núi Tu-di, thấy ngồi kiết già càng thêm cung kính hướng về, lựa lời khiêm tốn để cùng nói chuyện. Vua nói với Thái tử:

        -Tiên sinh có nhiều điểm đặc biệt khác lạ: H́nh tướng rơ ràng, đức giống như càn khôn, sẽ làm vua trong bốn châu thiên hạ, làm Chuyển luân vương. Bốn biển thần phục, thần báu tự đến, sao lại bỏ địa vị cơi trời, dấn thân vào chốn núi rừng, giả sử có điều ǵ khiến Thái tử không ưa bổn quốc, nguyện xin đem đất nước hèn mọn này dâng lên Ngài. Ngài lănh đạo, dạy dỗ dân chúng đều đạt được chỗ năm món dục lạc tự làm vui. Cúi xin Ngài nhận lấy, không trái với hoài bảo của tôi.

        Bồ-tát đáp:

        -Ta từ lâu đă thấu suốt: những thứ này đều vô thường nên bỏ địa vị cơi trời, không hề ưa thích, xuất gia làm Sa-môn. Ta thấy các em bé kết cục đều trở thành già cả, nhan sắc tổn giảm, mặt rúm da nhăn. Đất nước của báu, tất cả đều như mộng huyễn. T́nh dục nhiều khổ nạn, cũng giống như các thứ chất độc, đọa vào địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh. Người trí nhờm ghét, kẻ ngu tham đắm. Ta trừ bỏ tham dục như bỏ mũi dăi. Thân như trái cây không lâu sẽ rụng, cũng như đám mây nổi, thoáng chốc liền tan. Điều ấy nhỏ nhiệm không thể nhận biết. Rồi bỗng nhiên qua đi mới có nỗi buồn lo về sự tàn phá, không được an vui dài lâu. Phàm người ưa thích dục là tự thiêu đốt thân ḿnh, tham dục không nhàm chán, như uống nước mặn, đưa đến khổ hoạn. Người ngu không hiểu rơ tự cho là vui. Bậc minh trí xem xét dục như đám bọt nước. Thánh hiền vô lậu chỉ ưa nhớ nghĩ đến pháp. Người có đầy đủ trí tuệ mới nhàm chán ái dục. Người tham học tập theo thế tục không thấy nguồn gốc, không rơ gốc tịnh. Đại vương thấy thân đây không có bền chắc, đưa đến chỗ thường tự sai lầm không thể phân biệt. Thân không có cái ta và của ta. Bản thân bần đạo vứt bỏ trăm ngàn ngọc nữ, ḷng không tham đắm, không ham thích sự giàu sang vinh hiển ở đời, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn thành Phật đạo. ít có người mến chuộng đạo đức như mến chuộng sắc, chỉ có bậc Thánh mới thấy rơ sắc như phẩn, xem xét thấy đạo là chân thật. Tuy có cha mẹ, quân tử, trưởng giả, Phạm chí, cư sĩ và vợ con, nhưng khi thân có bệnh nặng không ai có thể chia sớt, để cho khỏi bị khổ hoạn. Đất nước, địa vị, vàng bạc bảy báu đâu có ích ǵ đối với thân ḿnh. Mặt trời chiếu sáng khắp thế gian nhưng chẳng có ích chi đố́ với kẻ đui mùề Bần đạo thấy ba cơi đều vô thường, vui ít khổ nhiều. Thân này chẳng phải của ta. Thế gian này giống như chỗ tạm gởi, không có thể ở lâu. Bần đạo thấy như vậy cho nên xuất gia làm Tỳ-kheo, không ưa thích giàu sang vinh hiển ở đời. Ca-duy-la-vệ là đất nước đứng vào bậc nhất, là chỗ của Chuyển luân vương ở, mưa gió thuận ḥa, vạn dân giàu có, rất ḥa vui an ổn, nhưng bần đạo không ưa thích, bỏ nhà v́ mục đích tu đạo.

        Vua bảo:

        -Lành thay! Trẫm được lợi lớn mới gặp được bậc Chí thánh. Tâm trí trẫm ở nơi thế tục nên không hiểu rơ sự thực đúng đắn này, do vậy đă dại dột dám đem danh lợi ra để thuyết phục Bậc vô dục. Nếu Ngài đắc quả Phật, xin Ngài thương xót nhớ đến trẫm, làm pháp chủ cho trẫm, để trẫm ngay hiện đời được độ thoát. Trẫm được gặp Bậc Thập Lực, là cái phúc đời trước c̣n lại.

        Vua nh́n Đại Thánh, gieo ḿnh lạy sát chân Bồ-tát, đi nhiễu bên hữu ba ṿng, rồi cùng với quần thần xa giá trở về nước.

HẾT QUYỂN 4

 

 

previous.png   back_to_top.png   next.png

[ TRANG CHỦ KINH ĐIỂN | ĐẠI TẠNG KINH | THẦN CHÚ | HÌNH ẢNH | LIÊN LẠC ]

google-site-verification=Iz-GZ95MYH-GJvh3OcJbtL1jFXP5nYmuItnb9Q24Bk0