Trang Chủ Hình ảnh Kinh đỉn Th̀n Chú Lin lạc
KINH NHN QUẢ TRONG ĐỜI QU KHỨ V HIỆN TẠI

Hn dịch: Đời Tống, Tam tạng php sư Cầu-na-bạt-đ-la, người Thin trc

Việt dịch: Linh-Sơn Php Bảo Đại Tạng Kinh

Quyển 2

Năm Thi tử ln mười tuổi, trong họ Thch c năm trăm đồng tử cng tuổi với Ngi. Thi tử lại c những người em như Đề-b-đạt-đa, Nan-đ, Tn-đ-la Nan-đ... Trong số ấy c người c ba mươi tướng tốt, người c ba mươi mốt tướng, cũng c người đủ ba mươi hai tướng nhưng khng hiển lộ r; c người giỏi nhiều mn, c người sức lực mạnh mẽ v cng. Đề-b-đạt-đa nghe Thi tử cc mn đều giỏi, danh tiếng lừng lẫy khắp nơi nn bn với năm trăm vị đồng tử:

-Thi tử tuy thng minh tr tuệ, biết nhiều sch vở, biện luận giỏi nhưng sức mạnh chưa chắc bằng chng ta. Ta muốn thi sức mạnh với Thi tử.

Lc bấy giờ vua Bạch Tịnh cho người đi tm những vị thầy dạy bắn cung giỏi trong nước đến truyền nghề cho Thi tử. Một hm vị thầy dạy Thi tử bắn cung, Đề-b-đạt-đa cng năm trăm đồng tử cũng đi theo đến hậu vin của hong cung để tập luyện, đch bắn l những chiếc trống bằng sắt. Vị thầy trao cho Thi tử một ci cung nhỏ, Thi tử mỉm cười hỏi:

-Thầy trao vật ny cho con để lm g?

Vị Xạ sư đp:

-Ta muốn Thi tử bắn trng ci trống sắt đ.

Thi tử cho rằng cung ấy yếu lắm, yu cầu bảy ci cung như thế, vị thầy liền trao cho Thi tử. Thi tử cầm cả bảy cnh cung bắn một mũi tn m xuyn qua bảy chiếc trống sắt. Khi ấy vị Xạ sư liền đến tu ln vua.

-Tu đại vương, Thi tử đ tự biết thuật bắn cung, chỉ bắn một mũi tn xuyn bảy chiếc trống sắt. Trong ci Dim-ph-đề ny khng ai hơn được Thi tử. Vậy sao bệ hạ cn truyền cho thần lm thầy của Thi tử?

Vua nghe thế rất mừng, thầm nghĩ: "Con ta rất thng tuệ, mọi mn học thuật sch vở, biện luận, ton số đều giỏi, th mọi người đều biết nhưng việc Thi tử giỏi bắn cung th t người biết". Nh vua lập tức truyền lệnh bố tr cc trống sắt, tổ chức thi ti cho Thi tử v nhm năm trăm người của Đề-b-đạt-đa. Vua cũng thng bo cho dn chng biết bảy ngy sau Thi tử v Đề-b-đạt-đa sẽ thi v nghệ ở hậu vin, ai l người giỏi v nghệ đều c thể đến thi.

Đến ngy thứ bảy, Đề-b-đạt-đa cng su vạn người trong thn quyến ra khỏi thnh đầu tin. Bỗng c một con voi to đứng chặn ở cổng thnh, qun lnh khng ai dm đi tới. Đề-b-đạt-đa thấy thế hỏi:

-V sao đứng lại khng tiến tới?

Qun thưa v c con voi lớn chặn ở cổng thnh. Đề-b-đạt-đa nghe xong liền một mnh tiến tới gần con voi, dng tay đấm mạnh vo đầu voi, con voi quỵ ng xuống đất chết ngay. Khi đ qun lnh mới lần lượt đi qua. Đến khi Nan-đ v quyến thuộc đi ra thnh, qun lnh cũng lần lượt đi qua một bn, Nan-đ hỏi tại sao mọi người đi chậm thế, c người thưa:

-Đề-b-đạt-đa dng tay đắm chết voi, xc nằm ngay cổng thnh, mọi người phải trnh sang một bn nn khng đi nhanh được.

Nan-đ nghe thế liền một mnh đi đến đ dng ngn chn hất xc voi qua một bn lề đường để mọi người đi qua. Lc đ nhiều người xung quanh đều tụ tập lại để xem. Đến lượt Thi tử cng mười vạn quyến thuộc muốn ra khỏi thnh, nhưng thấy mọi người đang tụ tập đng đảo, hỏi ra mới biết Đề-b-dạt-đa dng tay đắm chết voi để xc ở cổng thnh, Nan-đ dng ngn chn hất xc voi sang bn lề do vậy mọi người vy quanh để xem. Khi ấy Thi tử nghĩ đ đến lc thị hiện thần lực nn liền đến nng xc voi nm ra ngoi thnh rồi lại đưa tay đỡ m khng lm cho voi bị tổn thương. Con voi bỗng sống lại, mạnh khỏe như trước, khng hề bị đau đớn, khổ no. Dn chng thấy thế khen l việc chưa từng c. Đức vua khi nghe việc ấy cũng cho l v cng lạ thường.

Khi Thi tử, Đề-b-đạt-đa, Nan-đ cng dn chung đến nơi hậu vin đ được sắp đặt trang nghim, by sẵn cc loại trống bằng vng, bạc, đồng, đ, sắt... mỗi loại đều c bảy chiếc. Đề-b-đạt-đa bắn trước xuyn thủng ba chiếc trống bằng vng, Nan-đ bắn thứ hai cũng bắn xuyn ba chiếc trống, dn chng ai cũng khen ngợi. Lc ấy cc quan thưa với Thi tử:

-Đề-b-đạt-đa v Nan-đ đ bắn xong, nay đến lượt Thi tử. Xin Thi tử hy bắn những chiếc trống kia.

Cc vị ấy thưa đến ba lần như thế. Thi tử bảo:

-Nếu muốn bắn những chiếc trống ấy th cnh cung ny yếu lắm, hy tm cho Ta cnh cung no cứng hơn.

Cc quan thưa:

-Tin vương c một chiếc cung rất tốt, hiện ở trong kho, c thể đem đến cho Thi tử.

Khi cung được đưa đến, Thi tử cầm ln, bắn một mũi tn xuyn qua tất cả trống v cắm xuống ao lm nước trong ao bắn vọt ln, mũi tn cn xuyn suốt đến ni Thiết vi.

Lc ấy Đề-b-đạt-đa v Nan-đ đa giỡn vật nhau, nhưng cả hai đều ngang sức nn khng người no thắng được. Thi tử bước tới dng tay nắm chặt cả hai em vật ng xuống đất nhưng do lng từ bi nn cả hai người đều khng hề bị đau đớn. Dn chng thấy Thi tử c sức mạnh như vậy nn đồng thanh h to:

-Thi tử con vua Bạch Tịnh khng những tr tuệ vượt hơn tất cả người m sức mạnh cũng khng ai snh bằng.

Khng ai khng thn phục, cng cung knh Thi tử hơn. Lc bấy giờ vua Bạch Tịnh truyền gọi cc quan đến để cng bn luận, vua ni:

-Nay Thi tử đ lớn, đ c đầy đủ tr tuệ v sức lực. Nay trẫm cần phải lấy dng nước bốn biển để lm lễ Qun đảnh cho Thi tử.

Ni rồi vua liền truyền lệnh cho tất cả cc tiểu vương đến ngy tm thng hai hy tụ họp về cung để dự lễ Qun đảnh của Thi tử. Đến ngy ấy, Quốc vương cc nước khc v cc đạo sĩ B-la-mn đều tụ hội đng đảo. Hong cung lc bấy giờ được trang hong rực rỡ, treo dựng phướn, lọng, đốt hương, rải hoa, cử chung trống, tấu cc khc nhạc hay, dng bnh thất bảo đựng nước bốn biển. Cc Tin nhn, mỗi vị đều đội bnh nước trao cho cc đạo sĩ B-la-mn, cc vị B-la-mn chuyền bnh nước trong chng rồi trao cho cc vị đại thần; cc quan đều đội bnh nước trao cho nh vua. Khi ấy nh vua rưới nước ln đầu v trao ấn thất bảo cho Thi tử, kế đ truyền đnh trống lớn, xướng lớn:

-Nay lập Tt-b Tất-đạt lm Thi tử.

Nơi khng trung lc đ tm bộ chng Trời, rồng... đều tấu nhạc đồng thanh ca ngợi:

-Lnh thay!

Đng vo lc Bồ-tt ln ngi Thi tử, tại thnh Ca-tỳ-la, tm vị vua của nước khc cũng lập Thi tử.

Một hm, Thi tử xin vua cha ra ngoi thnh du ngoạn. Đức vua bằng lng, cng Thi tử v quần thần lần lượt ra thnh đến thăm khu đất canh tc của hong gia. Đi tới cội cy Dim-ph, Thi tử dừng lại đứng xem nng phu cy ruộng. Bấy giờ vị Thin tử ở ci trời Tịnh cư ha thn thnh trng đất bị những con chim s theo lung cy mổ ăn. Thi tử thấy cảnh ấy, khởi niệm Từ bi thương xt: "Chng sinh thật đng thương, loi ny ăn thịt loi kia". Rồi Thi tử chm trong suy nghĩ: "Lm thế no để xa rời ci i dục". Tm Thi tử định tĩnh đi vo Tứ thiền. nh dương quang chuyển dời, nhưng cy Dim-ph vội uốn cnh phủ l che mt cho Thi tử khng rời.

Lc đ nh vua khng thấy Thi tử liền tm kiếm khắp nơi, hỏi cc quan, một vị thần thưa với nh vua: Thi tử đang ngồi dưới bng cy Dim-ph, vua liền cng cc quan đến đ. Chưa đến nơi, từ xa, đức vua đ thấy Thi tử ngồi nhập định dưới bng cy, tuy trời chiều nhưng bng cy khng di chuyển, vẫn che cho Thi tử lm nh vua v cng kinh ngạc. Vua cha bước đến cầm tay Thi tử hỏi:

-Sao con lại ngồi nơi đy?

Thi tử đp:

-Con xem thấy cc loi chng sinh ăn thịt nhau, thật l đng thương.

Vua nghe lời ấy, trong lng lo sợ Thi tử xuất gia, liền nghĩ tới việc phải cưới vợ cho Thi tử để Thi tử vui m qun nghĩ ngợi. Nh vua truyền bảo con trở về cung, nhưng Thi tử lại tỏ mun ở lại. Vua lin tưởng đến lời tin A-tư-đ nn rơi nước mắt, khuyn Thi tử nn về. Thấy vua cha c vẻ buồn b, Thi tử thuận theo cha trở về. Nh vua lun nghĩ đến việc Thi tử sẽ xuất gia nn truyền tăng thm số kỹ nữ để lm vui lng Thi tử.

Năm Thi tử mười bảy tuổi, vua triệu tập cc quan để bn việc hn nhn của Thi tử. Cc quan tu c một người B-la-mn họ Thch tn l Ma-ha-na-ma sinh được người con gi l Da-du-đ-la dung nhan xinh đẹp, tnh nết đoan trang, lại thng minh, tr tuệ, ti đức hơn người, rất xứng đi với Thi tử. Vua nghe xong bảo nếu thế th nn cưới cho Thi tử. Vua liền vo nội cung cho gọi một cung nhn lanh lợi thng minh đến nh trưởng giả Ma-ha-na-ma để xem xt dung mạo v đức hạnh của nng ấy. Vị cung nữ theo lệnh đến nh vị trưởng giả trong bảy ngy quan st kỹ nng Da-du-đ-la rồi về tu với vua:

-Thần xem nng ấy dung mạo xinh đẹp, nết na đoan trang, đi đứng uy nghi, thật t c ai bằng!

Vua nghe thế rất mừng, lập tức sai người đến ni với trưởng giả Ma-ha-na-ma:

-Nay Thi tử đ trưởng thnh, nh vua muốn cưới vợ cho Ngi. Đức vua nghe cc quan trong triều đều khen ngợi con gi của ng, nh vua rất vừa nn sai ti đến đy để bn việc hn sự.

Ma-ha-na-ma đp:

-Xin tun sắc chỉ của đức vua.

Vua liền sai cc quan chọn ngy lnh rồi truyền đưa một vạn cỗ xe đến để rước du. Khi rước Da-du-đ-la về cung, nh vua cho tổ chức đầy đủ cc nghi thức hn sự v cũng cho tăng thm kỹ nữ ngy đm ca ma lm vui lng Thi tử. Thi tử tuy cng vợ đi, đứng, nằm, ngồi khng rời, nhưng hon ton khng vướng tnh thế tục, đm no Thi tử cũng chỉ tu tập thiền qun. Vua thường d hỏi cc thể nữ về đời sống vợ chồng của Thi tử. Cc thể nữ đều tu:

-Khng thấy Thi tử c cử chỉ g tỏ ra l đạo vợ chồng.

Vua nghe thế lại cng sầu no, vội truyền cc cung nữ by thm nhiều th vui hơn nữa cho Thi tử. Trải qua một thời gian, Thi tử vẫn tuyệt nhin khng gần gũi vợ nn nh vua c nghi ngờ, lo Thi tử khng c khả năng nam nhi.

Một hm, Thi tử nghe cc thể nữ ca vịnh phong cảnh xinh tươi của khu vườn rừng với nhiều cy cối, hoa l sum su, suối khe trong mt nn muốn ra thnh, đến đ thưởng ngoạn, liền sai thể nữ tu vua l Ngi ở trong cung cấm đ lu, nay muốn được ra thnh du ngoạn. Vua nghe tu trong lng rất vui mừng nhưng rồi lại nghĩ: "Thi tử ở trong cung, khng vui thch với đời sống vợ chồng nn mới xin ra ngoi du ngoạn m thi!". Vua truyền lệnh cho cc quan dọn dẹp đường phố, sửa sang hoa vin thật sạch đẹp. Khi Thi tử đến lễ vua cha xin php đi du ngoạn, vua liền sai một vị cựu thần thng minh, giỏi ti biện luận theo hầu Thi tử. Thi tử cng cc quan ty tng ra khỏi cửa thnh pha Đng. Dn chng trong nước nghe Thi tử ra thnh du ngoạn nn tụ hội đứng xem dầy đặc như thể my trời. Lc ấy vị Thin tử ci trời Tịnh cư ha thn thnh một cụ gi tc bạc, lưng khm chống gậy l bước đi, Thi tử thấy thế liền hỏi người hầu:

-Đ l người g vậy?

Người hầu thưa:

-Đ l một người gi.

Thi tử liền hỏi:

-Sao gọi l gi?

Người hầu thưa:

-Người ấy trước đy từng l một đứa trẻ lớn dần ln theo năm thng, đến nay thn thể đ gi cỗi, sắc hnh suy nhược, tn phai, ăn uống thật kh khăn, sức lực đ yếu nn đứng ngồi cũng rất kh khăn, khng cn sống bao lu nữa nn gọi l gi.

Thi tử lại hỏi:

-Chỉ c một mnh ng ta như thế hay tất cả mọi người đếu như vậy?

Thưa:

-Tất cả mọi người đều sẽ phải như thế cả.

Thi tử nghe trả lời như vậy, lng buồn rầu suy nghĩ: "Ngy thng qua mau, gi đến nhanh như chớp; thế th thn ny đu c g chắc chắn. Ta tuy giu sang cũng đu thể no thot được, sao người đời vẫn khng lo sợ?" Từ trước tới nay, Thi tử vốn khng ham thch cuộc sống phm tục, nay nghe điều ấy lại cng nhm chn, muốn la xa ci đời, liền cho quay xe về cung m trong lng buồn lo, khng vui. Vua nghe biết việc ấy cng lo sợ Thi tử xuất gia nn truyền lệnh cho cc cung nữ tăng thm những tr ca ma để lm khuy lng Thi tử.

Một thời gian sau, Thi tử lại xin ra ngoi du ngoạn. Vua nghe tu trong lng lo u, thầm nghĩ: "Lần trước dạo chơi, Thi tử đ gặp một người gi nn trong lng buồn b, khng vui, sao nay lại xin đi dạo nữa?" Nhưng v thương con nn vua khng nỡ từ chối, liền triệu tập cc quan đến truyền lệnh:

-Lần trước Thi tử rời cửa thnh pha Đng đi dạo đ gặp một người gi nn trở về cung lng buồn bực. Nay Thi tử lại muốn dạo chơi nữa, trẫm khng thể khng bằng lng. Cc khanh c g hy tu cho trẫm r.

Cc quan tu xin ra lệnh cho cc quan địa phương chuẩn bị thật chu đo, trang nghim, sửa sang, dọn sạch đường s, treo cờ, rải hoa, đốt hương v khng cho bất cứ thứ g dơ uế, khng sạch v người gi cả hay bệnh hoạn no lảng vảng trn đường.

Ở pha Nam ngoi thnh Ca-tỳ-la lc ấy c một khu vườn, cy cối xanh tươi đang ra hoa, kết tri; lại c ao tắm v lầu ngoạn cảnh, khung cảnh v cng trang nh, xinh đẹp khng đu bằng.

Vua truyền hỏi cc vị đại thần:

-Phong cảnh của khu vườn ở ngoi thnh c g đặc biệt?

Cc quan đp:

-Ton cảnh quan của khu vườn đ rất đẹp như khu vườn Hoan hỷ của Đế Thch.

Vua truyền cc quan hy đưa Thi tử ra cửa thnh pha Nam. Khi Thi tử v quan qun theo hầu vừa ra khỏi thnh, vị trời Tịnh cư lại ha thn thnh một người bệnh, thn thể xấu x, chỉ cn da bọc xương, bụng trướng to, hơi thở kh kh, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao, khng thể tự đi được nn c hai người du đỡ đứng ở bn đường. Thi tử nhn thấy liền hỏi:

-Đ l người g?

Người hầu trả lời:

-Đ l một người bệnh.

Thi tử lại hỏi:

-Sao gọi l bệnh?

Tu:

-Thường th bệnh đều bởi lng tham m ra, ăn uống khng điều độ, bốn đại khng qun bnh nn sinh ra bệnh, thn thể đau nhức, kh lực yếu đuối, ăn uống kh khăn, ngủ nghỉ khng yn, d c chn tay nhưng khng thể tự lm g được, đi đứng ngồi nằm đều phải nhờ người khc gip.

Nghe thế Thi tử buồn b hỏi:

-Chỉ c người ấy bệnh hay ai cũng mắc bệnh?

Thưa:

-Tất cả mọi người, khng phn sang hn đều c thể mắc bệnh.

Thi tử nghe thế liền suy nghĩ: "Như vậy nỗi khổ v bệnh tật khng chừa một ai, thế m sao người đời lại cứ ham vui khng sợ". Nghĩ xong, Thi tử trong lng cng lo sợ, thn tm rng động như thủy triều dng ln khi trăng trn. Thi tử ni với người hầu cận:

-Thn ny như vậy chnh l nơi tụ họp của cc nỗi khổ. Người đời ngu si khng biết, cứ mi vui say hoan lạc. Hy quay về. Ta lm sao cn tm tr để dạo chơi, ngoạn cảnh vườn hoa nữa".

Đon xa gi đưa Thi tử hồi cung, về đến cung Thi tử lun suy nghĩ, u sầu. Vua hỏi những người ty tng:

-Hm nay Thi tử ra thnh dạo chơi c vui khng?

Người hầu thưa:

-Vừa ra khỏi cửa thnh pha Nam, Thi tử gặp một người bệnh nn lng Ngi khng vui, truyền lệnh lập tức quay xe về.

Vua nghe tu lại cng lo sợ Thi tử xuất gia, lập tức truyền gọi cc quan đến quở trch:

-Lần trước Thi tử ra cửa thnh pha Đng đ gặp một người gi nn trong lng sầu no, khng vui. Ta đ ra lệnh cho cc khanh dọn dẹp đường s, khng cho những người gi bệnh đến gần, sao lại c người bệnh ở đ để Thi tử trng thấy?

Cc quan tu:

-Chng thần vng lệnh đại vương, đ cng cc quan địa phương chuẩn bị rất kỹ, lun phin thay nhau kiểm tra, khng để cho bất cứ người gi, bệnh hay hiện tượng dơ, xấu, khng đẹp mắt ở hai bn đường nhưng khng biết người bệnh kia bỗng từ đu xuất hiện. Đ chẳng phải l tội của chng thần. Xin đại vương minh gim.

Vua hỏi cc qun hầu nhưng họ đều khng biết người bệnh đ từ đu đến. Khi ấy nh vua cng lc cng lo sợ Thi tử xuất gia nn truyền cho cc cung nữ by nhiều tr vui cho Thi tử vơi sầu, cố rng buộc Thi tử chm đắm trong khoi lạc năm dục.

Lc đ c một người B-la-mn tn Ưu-đ-di l người rất thng tuệ, giỏi biện luận. Vua cho triệu người ấy vo cung bảo:

-Thi tử hiện nay khng vui thch cuộc sống thọ hưởng năm dục ở đời. Trẫm chỉ sợ khng bao lu, Thi tử sẽ xuất gia, học đạo. Khanh hy kết thn để khuyn Thi tử khng nn xuất gia.

Ưu-đ-di tu:

-Thi tử thng minh học rộng, biện ti khng ai bằng. Thần chưa thấy ai c thể snh ngang với Thi tử, lm thế no thần c thể thuyết phục Thi tử được? Điều ấy chẳng khc g dng sợi chỉ m lật đổ ni Tu-di. Thần cũng như thế, quyết khng thể lay chuyển được ch của Thi tử. Nay đại vương đ truyền lệnh cho thần kết bạn thn với Thi tử thật đng l điều đang ao ước bấy lu nay của thần.

Từ đ Ưu-đ-di lun theo gần Thi tử cả khi đi đứng nằm ngồi. Cn nh vua th truyền tuyển những cung nữ c nhan sắc xinh đẹp, lại thng minh, giỏi ca ma, c sức m hoặc lng người, trang điểm thật lộng lẫy để theo hầu Thi tử.

Đến một ngy kia Thi tử lại xin vua cha ra ngoi du ngoạn, vua suy nghĩ: "Nay c ưu-đ-di lm bạn, nếu Thi tử c đi dạo chơi chắc l khc trước, khng sợ Thi tử sinh tm chn ci đời, muốn xuất gia". Nghĩ thế nn vua bằng lng, v lại triệu tập cc quan đến ra lệnh:

-Nay Thi tử lại muốn ra ngoi thnh du ngoạn, ta khng nỡ khng cho. Hai lần trước, Thi tử ra cửa thnh pha Đng v pha Nam đều gặp người gi, người bệnh nn buồn rầu quay xe về. Nay cho đi cửa thnh pha Ty trẫm lại sợ gặp c điều g khng vui, nhưng c ưu-đ-di lm bạn thn, hy vọng khc trước. Cc khanh hy cho sửa sang đường s, cc khu lm vin, đi qun thật trang nghim; chuẩn bị sắp xếp phan lọng, hương hoa nhiều hơn lần trước v tuyệt đối khng cho những người gi cả, bệnh tật đi trn đường.

Vua lại cho đon kỹ nữ xinh đẹp đến vườn hoa trước v lại bảo Ưu-đ-di:

-Nếu dọc đường c những g khng vui th ngươi phải cố biện luận sao cho Thi tử khng ưu sầu nữa.

Vua lại truyền dặn cc quan đi theo phải lun xem chừng, hễ thấy người gi xấu x lập tức xua đuổi đi nơi khc ngay.

Khi ấy Thi tử v ưu-đ-di cng cc quan hầu đốt hương, tung hoa, tấu nhạc ra khỏi cửa thnh pha Ty. Bấy giờ vị trời Tịnh cư suy nghĩ: "Hai lần trước ta ha thn thnh người gi, người bệnh ai cũng trng thấy, nn vua Bạch Tịnh giận dữ quở trch cc quan. Nay ta ha ra người chết sao cho chỉ một mnh Thi tử v ưu-đ-di thấy thi để cc quan khỏi bị quở trch xử tội". Nghĩ rồi, trời Tịnh cư liền ha thnh xc người chết c bốn người đẩy xe, trn xc c thắp hương rải hoa, c người nh gi trẻ khc lc tiễn đưa.

Lc Thi tử trng thấy cảnh ấy liền hỏi Ưu-đ-di:

-Đ l vật g m c hương hoa rải trn, lại c người khc lc đưa tiễn?

Ưu-đ-di v c lệnh vua nn im lặng khng trả lời. Thi tử hỏi đến ba lần, vị trời Tịnh cư dng thần lực lm cho ưu-đ-di tự nhin thốt ln:

-Đ l người chết.

Thi tử lại hỏi:

-Sao gọi l chết?

Ưu-đ-di thưa:

-Chết tức l thn xc khng cn, sức lực, thần thức rời khỏi thn thể, cc căn ngưng hoạt động, khng cn biết g nữa. Người đ khi cn sống ở đời, tham luyến năm dục, khổ sở lm lụng, chỉ biết lo chứa giữ tiền của m khng hay khi v thường đến phải chết đi, trong pht chốc rời bỏ tất cả, lại lm cho cha mẹ b con thn thuộc buồn khổ. Con người khi chết rồi th giống như cy cỏ, n tnh tốt xấu khng cn dnh lu nữa. Quả thật chết thật l đng buồn.

Thi tử giật mnh hỏi Ưu-đ-di:

-Chỉ c người ấy chết hay tất cả mọi người đều phải chết?

Thưa:

-Tất cả sinh vật trn thế gian ny đều phải như thế cả. Dẫu sang giu hay ngho hn đều khng ai trnh khỏi.

Thi tử vốn l người trầm tĩnh nhưng nghe xong cũng cảm thấy bất an liền ni nhỏ với Ưu-đ-di:

-Thế gian lại cn c nỗi khổ l ci chết, vậy sao mọi người sống trong nỗi khổ đ vẫn cứ bung lung, lng như gỗ đ, khng biết sợ hi.

Ni xong liền bảo đnh xe quay về, người đnh xe thưa:

-Hai lần trước đi chơi nữa chừng quay về nn khiến đức vua rất giận dữ quở trch, nay chng ti đu dm quay về.

Khi ấy Ưu-đ-di ni với người đnh xe:

-Nếu ngươi khng dm quay về th cứ đnh xe đi đến vườn hoa.

Khi Thi tử v đon người đến nơi, trong vườn đ được sắp xếp, chuẩn bị trang nghim hương, hoa, lọng, lại c tấu nhạc. Cc nng kỹ nữ xinh đẹp như thể nữ ở ci trời đến trước Thi tử dập du ca ma để lm rung động lng Thi tử nhưng lng Thi tử vẫn thản nhin khng động. Thi tử truyền lệnh cho cc thị vệ đứng ngoi, một mnh đi đến ngồi thẳng lưng suy nghĩ dưới bng mt một cội cy trong vườn. Thi tử nhớ lần trước dưới bng cy Dim-ph, Ngi đ từng nhập định la xa cc dục tưởng đạt đến ci Tứ thiền. Lc ấy Ưu-đ-di đến trước Thi tử thưa:

-Vua đ truyền lệnh cho ti lm bạn với Thi tử, khng được xa rời l để khuyn giải Thi tử. Phm lm bạn c ba điều: một l thấy bạn sai tri phải khuyn ngăn, hai l thấy bạn c điều tốt th vui mừng theo bạn, ba l gặp nguy hiểm khng bỏ nhau. Nay ti xin tỏ lời thnh thực mong Thi tử đừng quở trch. Cc vị vua xưa nay đều trước hưởng th vui năm dục, sau mới xuất gia, thế sao Thi tử lại định đoạn tuyệt thế gian. Xin Thi tử hy như người xưa, đừng nn c định bỏ ngi đi học đạo. Xin Thi tử cứ thọ hưởng năm dục, nn c con để dng vương tộc khng bị tuyệt hậu.

Thi tử đp:

-Theo lời anh ni th Ta c lm g tổn hại quốc gia đu. Ta bảo năm dục khng c g vui l v sợ sinh tử lun hồi nn khng đắm say chng. Anh bảo cc vị vua xưa kia trước hưởng qua năm dục rồi sau mới xuất gia, nhưng nay cc vị vua ấy sinh ở nơi no? V đắm say năm dục nn sa vo địa ngục, hoặc vo ngạ quỷ hay sc sinh, hoặc ở ci trời người, bị chuyển xoay khổ sở. Chnh v vậy nn Ta muốn tm phương php xa la sinh lo bệnh tử. Nay v sao anh lại khuyn Ta thọ hưởng chng.

Khi ấy Ưu-đ-di d l kẻ biện ti giỏi nhưng vẫn khng thuyết phục được Thi tử nn đnh trở về chỗ ngồi. Thi tử bảo chuẩn bị xe ngựa trở về cung. Cc cung nữ v Ưu-đ-di rất buồn, dung mạo của họ ảo no chẳng khc g đang c tang người thn, về đến cung, Thi tử tỏ ra buồn nhiều hơn những lần trước. Vua Bạch Tịnh liền gọi ưu-đ-di hỏi:

-Thi tử hm nay đi du ngoạn sao lại khng vui?

Ưu-đ-di thưa:

-Ra khỏi thnh khng xa, Thi tử v thần từ xa đ thấy một người chết khng biết từ đu đến, Thi tử hỏi đ l vật g, thần bỗng tự nhin đp đ l người chết.

Vua lại hỏi quan qun ty tng khc:

-Cc ngươi c thấy người chết ở ngoi cửa thnh pha Ty khng?

Tất cả người trong đon đều trả lời:

-Chng ti khng thấy.

Nghe thế vua chợt hiểu ra, thầm nghĩ: "Chỉ c Thi tử v ưu-đ-di thấy vậy l do sức của chư Thin, khng phải l lỗi ở cc quan, chắc l đng như lời tin A-tư-đ đ ni". Nghĩ thế nn vua rất đau buồn, lại cho tăng thm số kỹ nữ phục vụ Thi tử. Hng ngy vua đều cho người đến an ủi Thi tử:

-Đất nước l của Thi tử, sao người cứ mi buồn khổ khng vui. Vua cn truyền lệnh cho cc kỹ nữ ngy đm tm mọi cch lm vui lng Thi tử.

Tuy vua biết đ l uy lực của chư Thin, con người kh thể cưỡng lại được nhưng v qu yu con nn vua khng thể khng ngăn cản Thi tử. Vua tự nghĩ: Thi tử đ đi dạo ba cửa thnh, chắc thế no rồi cũng sẽ xin ra cửa thnh pha Bắc đi dạo. Ta phải truyền lệnh dọn dẹp, trang tr cảnh vườn ở pha Bắc kinh thnh thật rực rỡ, trang nghim lộng lẫy gấp bội cc lần trước, khng để một hnh ảnh xấu xa no ở đy". Nghĩ thế rồi, vua truyền sai cc quan thi hnh việc ấy thật hon bị. Vua lại khấn trong lng: "Nay Thi tử du ngoạn ở cửa Bắc, cầu xin chư Thin chớ hiện ra những điều chẳng lnh khiến Thi tử buồn rầu", cầu nguyện xong, vua truyền lệnh cho người đnh xe: Nếu Thi tử ra ngoi thnh du ngoạn nn lm thế no để Thi tử thấy ton những cảnh phồn vinh, mỹ lệ rực rỡ của người dn.

Một lần nữa, Thi tử lại xin ra ngoi thnh du ngoạn, vua khng nỡ chối từ nn truyền Ưu-đ-di v cc quan hộ tống Thi tử ra cửa thnh pha Bắc. Khi đon người đ đến khu vườn, Thi tử xuống ngựa để thị vệ đứng ngoi, đến an tọa dưới một bng cy, trầm tư về nỗi khổ gi, bệnh, chết trong cuộc đời. Khi ấy vị Thin tử ci trời Tịnh cư hiện thn thnh một vị Tỳ-kheo vận php phục, m bnh bt, cầm tch trượng, mắt khp nhẹ nhn xuống đất đi ngang trước Thi tử. Thi tử nhn thấy liền hỏi:

-ng l ai?

Vị Tỳ-kheo đp:

-Ti l một Tỳ-kheo.

Thi tử hỏi:

-Sao gọi l Tỳ-kheo?

Đp:

-Tỳ-kheo l người ph được kết tặc (phiền no), khng thọ thn sau nn gọi l Tỳ-kheo. Trong thế gian, tất cả đều l v thường, hư ảo, con đường ti đang tu tập l Thnh đạo v lậu, khng say đắm trong sắc, thinh, hương, vị, xc, php, đạt gic ngộ hon ton, đến được bờ giải thot.

Ni xong, ngay trước Thi tử vị ha Tỳ-kheo hiện sức thần thng bay ln khng m đi. Lc ấy, cc quan qun theo hầu đều trng thấy.

Thi tử sau khi thấy vị Tỳ-kheo ấy v nghe ni r về cng đức của việc xuất gia, trong lng vốn đ nhm chn cảnh ham muốn ở đời nn cất tiếng h lớn:

-Lnh thay! Lnh thay! Trong ci trời người, chỉ c con đường đ l hơn hết. Ta nhất định tu học theo con đường ấy.

Ni xong, Thi tử truyền đnh xe quay về thnh. Lc ấy lng Thi tử rất vui, tự nghĩ: "Trước đy, Ta thấy nỗi khổ của gi, bệnh, chết, khiến ngy đm lo sợ chng bức bch. Nay gặp vị Tỳ-kheo lm cho tỏ ngộ, chỉ r con đường giải thot". Nghĩ thế nn Thi tử lun tm cch xuất gia.

Khi đon người hồi cung, vua Bạch Tịnh liền hỏi Ưu-đ-di:

-Thi tử hm nay ra thnh đi dạo c được vui khng?

Ưu-đ-di thưa:

-Thi tử trn đường đi khng gặp điều g khng lnh. Khi vo trong vườn, Thi tử một mnh đến ngồi dưới bng cy th từ xa trng thấy một người cạo bỏ ru tc, thn khoc y c-sa, đến trước Thi tử tr chuyện, tr chuyện xong th bay ln hư khng m đi, khng ai biết họ ni với nhau điều g. Sau đ Thi tử truyền lệnh đnh xe trở về. Lc ấy khun mặt Thi tử rất vui vẻ, khi về đến cung mới sinh buồn rầu.

Vua Bạch Tịnh nghe những lời Ưu-đ-di tu lng sinh nghi ngờ, khng biết đ l điềm g nn cng lo buồn, thầm nghĩ: "Thi tử chắc sẽ bỏ nh đi học đạo, vả lại Thi tử cưới vợ đ lu m khng c con. Nay ta phải bảo Da-du-đ-la phải lm thế no; nếu khng sẽ khng người nối ngi, lại phải đề phng, kẻo Thi tử đi lc no khng biết". Nghĩ thế rồi vua liền đem những nghĩ đ bảo với Da-du-đ-la. Da-du-đ-la nghe vua ni thẹn thng im lặng v từ đ đi, đứng, nằm, ngồi khng rời Thi tử, cn nh vua th truyền tuyển những cung nữ thật xinh đẹp đến để lm vui lng Thi tử.

Năm Thi tử được mười chn tuổi, Ngi suy nghĩ: "Nay đng l lc Ta nn xuất gia tu tập". Nghĩ rồi liền đến chỗ vua cha với thần thi ung dung, nghim trang như trời Đế Thch đến gặp trời Phạm Thin. Những quan hầu cận trng thấy Thi tử đến vội vo trnh tu với vua. Vua nghe tu trong lng nửa mừng nửa lo. Thi tử đến gần ci đầu lễ vua cha, nh vua liền đỡ Thi tử ln v bảo Thi tử ngồi. Sau khi ngồi xuống, Thi tử thưa vua cha:

-n i c hội hợp phải c chia ly. Ci xin phụ vương cho con đi xuất gia học đạo. Tất cả mọi người khi yu thương m phải xa nhau sẽ rất đau khổ. Nay con muốn lm cho mọi người đều được giải thot, xin phụ vương chấp thuận, đừng cản trở con.

Vua Bạch Tịnh nghe xong lời Thi tử tu, lng rất đau khổ, khc no ni Kim cang x ng những ni khc, ton thn run rẩy, khng thể ngồi vững được. Vua cầm tay Thi tử ứa lệ khng ni nn lời. Một lc lu sau, vua mới cất giọng nghẹn ngo ni:

-Con nn bỏ định xuất gia đi, v sao? V tuổi con cn trẻ, nước nh lại chưa c người nối di, giờ chỉ cn một mnh cha, con nỡ no lại bỏ ra đi.

Thi tử thấy vua cha buồn b khc lc, khng ưng thuận nn quay về cung, suy nghĩ đến việc xuất gia m buồn rầu khng vui.

Bấy giờ cc thầy tướng giỏi ở thnh Ca-tỳ-la đều đon trong vng bảy ngy nếu Thi tử khng xuất gia th sẽ ln ngi Chuyển lun thnh vương cai trị bốn chu thin hạ, bảy mn bu sẽ tự nhin hiện nn liền đến tu vua:

-Dng họ Thch-ca nay sắp hưng thịnh.

Vua nghe thế rất vui, lập tức truyền lệnh cho cc quan v cc vị trong Thch tộc đến bảo:

-Cc khanh c nghe lời tin đon của cc tướng sư khng? Vậy nay mọi người đều phải ngy đm theo hầu, canh giữ Thi tử. Ở bốn cửa thnh, mỗi cửa phải bố tr một ngn người canh giữ, khắp chu vi bn ngoi thnh, cứ một do-tuần phải đặt một đội qun canh phng.

Nh vua cn truyền cho Da-du-đ-la v cc quan trong nội cung phải nn gia tăng canh phng hơn nữa, suốt trong bảy ngy khng để Thi tử xuất gia. Vua lại đến cung của Thi tử. Thi tử thấy vua cha đến liền ra nghinh tiếp, vấn an sức khỏe. Vua ni với Thi tử:

-Xưa kia tin A-tư-đ v nay cc tướng sư cũng ni l con nhất định khng ưa thch sống trong cảnh trần tục, nhưng việc nối di tng đường rất quan trọng, vương tộc phải c người kế vị. Vậy cha xin con hy sinh cho cha đứa chu rồi hy xuất gia. Con khng nn tri cha.

Thi tử nghe lời phụ vương ni xong, trong lng suy nghĩ: "Sở dĩ vua cha khng cho Ta xuất gia chnh l v chưa c người nối ngi". Thi tử liền thưa với vua cha:

-Qu ha thay lời dạy của phụ vương!

Thi tử liền dng tay tri chỉ vo bụng Da-du-đ-la. Vi ngy sau, Da-du-đ-la thấy trong người khc lạ, biết l đ thọ thai. Vua nghe Thi tử khen lệnh của mnh nn rất vui mừng nghĩ rằng trong bảy ngy nữa nhất định chưa thể c chu ngay được. Nếu qu kỳ hạn bảy ngy tự nhin Thi tử sẽ ln ngi Chuyển lun vương, hẳn l khng cn định xuất gia nữa.

Lc ấy Thi tử suy nghĩ: "Nay Ta đ mười chn tuổi. Hm nay l mng bảy thng hai chnh l lc Ta phải tm đường xuất gia, vả lại sở nguyện của vua đ được đp ứng". Nghĩ thế xong Thi tử từ thn phng ho quang chiếu sng cung điện của Tứ Thin vương v đến tận cung trời Tịnh cư, nhưng khng để nhn gian trng thấy. Bấy giờ chư Thin thấy nh sng ấy biết Thi tử đ đến lc xuất gia liền xuống chỗ Thi tử, cung knh lễ v chắp tay thưa:

-Từ v lượng kiếp Ngi đ pht nguyện tu hnh, nay đ đến lc xuất gia.

Thi tử đp:

-Đng như lời cc ng vừa ni, nay đ đến lc Ta xuất gia nhưng phụ vương đ ra lệnh bố tr từ trong cung đến ngoi thnh đều c quan qun canh gc cẩn thận, muốn đi rất kh.

Chư Thin thưa:

-Chng ti sẽ c cch để Thi tử ra khỏi thnh m khng ai hay

Chư Thin liền dng thần lực khiến quan qun ngủ say. Bấy giờ Da-du-đ-la trong giấc ngủ mộng thấy ba điềm: một l thấy mặt trăng rơi xuống đất, hai l thấy răng rụng, ba l thấy mất cnh tay phải. Da-du-đ-la giật mnh tỉnh giấc v cng lo sợ bo với Thi tử:

-Thiếp vừa thấy ba giấc mộng dữ.

Thi tử hỏi:

-Nng mộng thấy những g?

Da-du-đ-la kể lại cc giấc mộng ấy. Thi tử ni:

-Trăng vẫn ở trn trời, răng nng vẫn cn đ, tay nng no c mất. Nng cần biết mộng mị đều l giả, khng nn lo sợ.

Da-du-đ-la vội thưa:

-Theo điềm mộng ấy, thiếp chỉ lo sợ Thi tử sẽ xuất gia.

Thi tử liền trấn an:

-Nng hy ngủ yn, đừng lo nghĩ về việc ấy, sẽ khng c g xấu đến với nng đu.

Da-du-đ-la nghe thế bn yn tm ngủ lại. Lc ấy Thi tử từ chỗ ngồi đứng dậy, nhn ngắm cc thị nữ v Da-du-đ-la ngủ say bất động như cc hnh nhn bằng gỗ, v như thn cy chuối rỗng xốp khng chắc thật. C người nằm m chong cc dụng cụ ngủ say, chn tay bung thng xuống đất; lại c người say ngủ cc nước dịch trong mắt, mũi, miệng ứa trn ra. Rồi Thi tử nội qun thấy r cc hnh hi xinh đẹp kia no l tc, mng tay chn, no tủy, xương răng, hộp sọ, da, mỡ, thịt, mu, mủ, tim, gan, phổi, ruột gi, ruột non, thận, mật... v cc loại vật uế như phn, nước tiểu, đờm di... Bao bọc tất cả những thứ uế đ l một lớp da, chẳng c g l xinh đẹp. Thế m họ lại dng hương, hoa, đồ trang sức để xoa ướp v trang điểm cho n. Thn ny v như đồ vay mượn rồi phải mất, khng thể tồn tại lu được. Con người sống trăm năm th đ ngủ mất một nửa thời gian, cn lại l những lc đau khổ sầu no, c mấy khi được vui. Người đời lun nhn thấy việc ấy nhưng tại sao khng tỉnh ngộ, lại m đắm dm dục, nay cần phải xuất gia tu tập theo con đường của chư Phật xưa kia để mau rời khỏi tai họa như hỏa hoạn ny.

Thi tử suy nghĩ như thế đến nửa đm, vị Thin vương ở ci trời Tịnh cư v chư Thin ở cc ci trời Dục giới hiện ra đầy khắp khng trung, đồng thanh thưa với Thi tử:

-Nay cc quan qun v quyến thuộc trong ngoi đều đ ngủ say, chnh l lc Ngi nn xuất gia.

Thi tử liền đến chỗ Xa-nặc. Do thần lực của chư Thin nn Thi tử vừa gọi l Xa-nặc liền tỉnh giấc. Thi tử bảo:

-Ngươi hy thắng con ngựa Kiền-trắc v dắt đến đy cho Ta.

Xa-nặc lc ấy ton thn run sợ, trong lng do dự v khng muốn tri lời Thi tử, nhưng cũng lại sợ nghim lệnh của đức vua nn ngẫm nghĩ hồi lu rồi khc thưa:

-Lệnh của nh vua rất nghim, vả lại giờ ny khng phải giờ đi du ngoạn, cũng khng phải lc ngăn chặn địch qun, vậy trong đm thanh vắng ny, Thi tử muốn thần thắng ngựa để đi đu?

Thi tử ni:

-Ta nay muốn diệt trừ mọi kết sử phiền no cho tất cả chng sinh. Vậy ngươi khng nn tri Ta.

Xa-nặc liền khc lớn c lm cho Da-du-đ-la cng với quan qun quyến thuộc tỉnh giấc nhưng do thần lực của chư Thin nn mọi người vẫn ngủ say khng ai hay biết g. Xa-nặc đnh dắt ngựa đến. Thi tử bước đến bảo Xa-nặc v ngựa Kiền-trắc.

-Tất cả mọi sự yu thương, hễ c sum họp phải c chia ly. Đ l lẽ thường tnh của thế gian, nếu khng thế th việc xuất gia kh m thnh được.

Xa-nặc nghe những lời ấy lặng thinh khng ni, Kiền-trắc cũng khng cất tiếng h.

Bấy giờ thấy trời gần sng, Thi tử liền từ thn phng ho quang chiếu sng khắp mười phương, cất tiếng oai hng như Sư tử ni:

-Chư Phật trong qu khứ đ xuất gia như thế no, Ta nay cũng như vậy.

Chư Thin liền nng bốn v ngựa v cả Xa-nặc, cn trời Đế Thch cầm lọng đi theo, chư Thin lm cho cửa thnh pha Bắc tự nhin mở ra m khng gy tiếng động. Thi tử ra khỏi thnh, chư Thin thp tng theo sau ca ngợi. V lc ấy Thi tử cất tiếng hng như sư tử pht lời thệ nguyện:

-Nếu Ta khng dứt trừ được sinh, lo, bệnh, tử v khổ đau sầu no cho cả thế gian, trọn đời Ta sẽ khng trở về cung. Nếu khng chứng được V thượng Chnh đẳng Chnh gic, chuyển php lun độ chng sinh th Ta khng trở về gặp phụ vương. Nếu khng dứt được tnh n i th khng bao giờ Ta gặp lại d Ma-ha Ba-x-ba-đề v Da-du-đ-la.

Lời nguyện của Thi tử vừa pht ra, chư Thin trn hư khng đồng thanh ca ngợi:

-Qu ha thay! Lời nguyện ấy nhất định sẽ thnh tựu.

Trời vừa sng tỏ, Thi tử đ đi được ba do-tuần. Chư Thin thp tng theo Thi tử đi đến đ thấy cng việc đ xong nn liền biến mất.

Sau đ, Thi tử lần bước đi tới khu rừng c Tin nhn Bạt-gi đang tu khổ hạnh. Thấy khu rừng thanh vắng Thi tử rất vui mừng, thn tm khoan khoi nhẹ nhng liền xuống ngựa, vỗ ln lưng ngựa Kiền-trắc an ủi:

-Việc gian kh nhất ngươi đ vượt qua.

Thi tử lại ni với Xa-nặc:

-Ngựa Kiền-trắc đi nhanh như Kim s điểu, vua của loi chim, ngươi vẫn lun theo Ta khng rời. Ta từng suy ngẫm ở đời c người lng lnh m bề ngoi trng như c, c người bề ngoi xem hiền lnh nhưng tm lại khng thế, cn ngươi th tm v thn khng tri nhau. Trong thế gian c người v ham giu sang m suốt đời bm vu; nay Ta bỏ vương quốc đến khu rừng ny chỉ c một mnh ngươi đi theo, quả thật l hiếm c. Nay Ta đ đến nơi vắng vẻ yn tịnh rồi, ngươi nn dắt ngựa Kiền-trắc trở về cung.

Xa-nặc nghe Thi tử ni thế buồn b khc than đến nỗi quỵ ng xuống đất, cn ngựa Kiền-trắc th quỳ hai chn trước, ci đầu liếm chn Thi tử, đi dng lệ tun trn. Xa-nặc thưa:

-Nay thần lm sao nghe theo lời Thi tử được, bởi v thần đ tri lệnh của đức vua, dắt ngựa đưa Thi tử đến đy. Vua v phu nhn Ma-ha Ba-x-ba-đề mất Thi tử chắc chắn sẽ rất đau khổ, trong cung cũng sẽ no động v việc Thi tử ra đi. Hơn nữa, ở đy rừng su hiểm trở, th dữ, trng độc cng bao nhiu nguy hiểm khc nay thần nỡ no rời xa Thi tử, một mnh trở về cung.

Thi tử đp:

-Khi sinh ra, Ta cũng một mnh v khi chết tất cũng một mnh, đu c bạn b, vả lại trong đời c bốn điều khổ lớn l sinh, lo, bệnh, tử, lẽ no Ta lm bạn với chng. Nay Ta v muốn trừ dứt hẳn những nỗi khổ ấy nn mới đến đy. Sau khi đ đoạn tận khổ đau, Ta sẽ l bạn với tất cả chng sinh, cn nay Ta chưa xa la khổ được th lm sao c thể lm bạn với ngươi. Xa-nặc lại thưa:

-Từ khi sinh đến nay, Thi tử lun ở nơi cung cấm, thn thể tay chn đều mềm yếu, ngủ nghỉ c giường nệm m i, khng hề c cht g kh chịu, bỗng chốc đến ở nơi ni non, nằm nghỉ trn gai gc sỏi đ, lại ngồi dưới bng cy, sao m chịu được?

Thi tử bảo Xa-nặc:

-Đng như ngươi ni, Ta ở trong cung khng bao giờ phải nằm trn gai gc, nhưng nỗi khổ sinh gi bệnh chết c trnh được khng?

Xa-nặc nghe Thi tử ni thế chỉ biết đứng lặng cm, đi dng lệ rn rụa, lng đau đớn v cng.

Bấy giờ Thi tử đến bn Xa-nặc lấy thanh gươm bu rồi cất tiếng oai vệ như tiếng Sư tử ni:

-Chư Phật trong qu khứ khi đắc quả V thượng Chnh đẳng Chnh gic đ xả bỏ trang sức, cạo ru tc, nay Ta cũng phải lm đng theo php của chư Phật.

Ni rồi Thi tử lấy mũ v hạt ngọc trn bi tc trao cho Xa-nặc

bảo:

-Ngươi hy đem mũ v vin ngọc ny về cho phụ vương Ta v quỳ dưới chn người tu rằng: Ta nay khng phải v muốn sinh ln ci trời để hưởng lạc th; cũng khng phải l người con bất hiếu, khng phải v giận hờn m ra đi, Ta ra đi chỉ v nhm chn v muốn dứt nỗi khổ sinh gi bệnh chết. Ngươi nn vui mừng với niềm vui của Ta, xem như gặp điều lnh, chớ c buồn rầu. Nếu cha Ta c bảo Ta xuất gia chưa đng lc, ngươi hy thưa lại lời ni của Ta với vua cha l bệnh gi chết đu c hẹn ngy, d tuổi trẻ thanh trng cũng khng thể thot được. Nếu vua trch Ta chưa c con v chưa trnh tu m đ rời bỏ cung điện xuất gia th người tu cho vương phụ r Da-du-đ-la đ mang thai, vua hỏi nng sẽ r. Trước đy phụ vương đ ra lệnh như thế chứ Ta khng tự . Xưa kia cc vị Chuyển lun thnh vương rời bỏ cung vo rừng tu hnh, khng c ai nửa chừng trở lại thọ hưởng năm dục, nay Ta xuất gia cũng như vậy. Nếu chưa đạt được đạo Bồ-đề, Ta sẽ khng về cung. Đối với tất cả những thn thuộc nội ngoại c tnh yu thương với Ta, ngươi hy an ủi gip Ta để họ khỏi buồn rầu thương nhớ.

Thi tử lại cởi xu chuỗi anh lạc trn người trao cho Xa-nặc v dặn:

-Ngươi hy đem chuỗi ny về dng lại cho d Ma-ha Ba-x-ba-đề v thưa rằng Ta v muốn giải thot bao nỗi khổ ở đời nn xuất gia để hon thnh ch nguyện ấy. Vậy chớ v Ta m buồn khổ.

Thi tử lại tho bỏ tất cả trang sức cn lại trn thn đưa cho Xa-nặc bảo đem về trao cho Da-du-đ-la v cũng an ủi: "ở đời hễ yu thương m xa nhau l khổ, nay Ta v muốn dứt khổ nn mới xuất gia học đạo, chớ v Ta m đau buồn". Đối với những người thn thuộc cũng vậy."

Xa-nặc nghe xong trong lng cng đau buồn, nhưng khng thể tri lời của Thi tử nn quỳ xuống nhận mũ, chuỗi ngọc anh lạc v những đồ trang sức khc rồi ứa lệ thưa:

-Thần nghe ch nguyện của Thi tử m ton thn rng động, ngay những kẻ lng như gỗ đ nghe những lời ấy cũng cn thương cảm; huống chi thần đ bao năm hầu hạ Thi tử, nay nghe những lời ấy trnh sao khỏi đau đớn trong lng. Xin Thi tử hy từ bỏ ch nguyện ấy để đức vua, phu nhn Ma-ha Ba-x-ba-đề v chnh phi Da-du-đ-la cng với bao vị quyến thuộc khc khỏi phải sầu đau khổ sở. Nếu Thi tử nhất định khng đổi th chớ bỏ thần. Thần nay nguyện xin nương theo gt Thi tử trọn đời khng rời bởi nếu về cung chắc chắn đức vua sẽ quở trch thần sao lại để Thi tử ở một mnh nơi rừng vắng m về th thần tu lm sao với đức vua?

Thi tử đp:

-Ngươi khng nn ni thế. Ớ đời lun c sự chia la, đu phải lc no cũng sum họp. Ta vừa sinh ra bảy ngy th mẹ ta đ qua đời, mẹ con cn chia la huống chi l người khc. Ngươi chớ ring v Ta m quyến luyến, nn cng Kiền-trắc trở lại hong cung.

Thi tử ra lệnh đến lần thứ hai m Xa-nặc vẫn khng chịu ra về.

Lc ấy Thi tử liền dng kiếm tự cạo bỏ ru tc v pht lời thệ nguyện:

-Nay Ta dứt bỏ ru tc nguyện đoạn trừ tất cả phiền no v bao tập kh chướng ngại.

Trời Đế Thch liền nhận lấy tc đem đi, chư Thin trong hư khng đốt hương, tung hoa xuống v đồng ln tiếng khen ngợi:

-Lnh thay! Thật l tốt lnh! Thi tử đ cạo bỏ ru tc.

Lc bấy giờ nhn lại trn thn mnh vẫn vận y phục bằng bảy bu, Thi tử suy nghĩ: "Chư Phật trong qu khứ khi xuất gia khng thể mặc như thế ny". Bấy giờ vị trời Tịnh cư biết nghĩ ấy nn ha thn thnh một người thợ săn mnh mặc c-sa đi đến trước Thi tử. Thi tử trng thấy v cng vui mừng ni với người thợ săn:

-Chiếc o ng đang mặc l y thanh tịnh của chư Phật trong qu khứ đ vận. Sao ng lại mặc o ny m lm việc tội c?

Người thợ săn đp:

-Ti mặc c-sa để dụ bầy nai, chng thấy c-sa đều đến gần bn ti, ti mới bắn chng được".

Thi tử bảo:

-Theo lời ng ni th ng mặc c-sa chỉ v muốn giết hại bầy nai chứ khng phải v cầu giải thot. Nay Ta đổi cho ng chiếc o bằng bảy bu ny, Ta mặc c-sa chỉ v muốn dứt trừ phiền no v cứu độ tất cả chng sinh.

Người thợ săn liền ni:

-Hay lắm! Xin vng theo lời của Ngi.

Hai người bn đổi o cho nhau. Thi tử vận c-sa vo giống như chư Phật trong qu khứ. Vị Thin tử ci trời Tịnh cư cũng hiện trở lại thn trời, bay ln khng trung trở về Thin cung. Trong khng trung lc bấy giờ hiện ra một vầng sng lạ, Xa-nặc thấy thế ngạc nhin khen l chuyện chưa từng c v điềm lnh ấy chẳng phải l việc bnh thường.

Xa-nặc thấy Thi tử đ cạo bỏ ru tc, vận php phục th biết r Thi tử nhất định khng bao giờ đổi nn trong lng cng đau khổ, buồn rầu đến nỗi lại quỵ ng xuống đất. Thi tử khuyn:

-Ngươi nn bớt sầu khổ bi lụy, trở về thnh bo cho mọi người biết của Ta.

Ni xong Thi tử thong thả cất bước về pha trước. Xa-nặc sụt si rơi lệ, ci đầu lạy theo Thi tử cho đến khi khng cn trng thấy người nữa mới đứng ln run rẩy quay nhn Kiền-trắc v những đồ trang sức m Thi tử để lại, lng cng buồn nhớ, nước mắt tun tro, tay dắt ngựa, tay cầm những đồ trang sức ấy rồi cả người ngựa đều buồn b theo đường cũ trở về kinh thnh.

Cng lc ấy Thi tử đ tới nơi tu hnh của Tin nhn Bạt-gi. Cc loi chim, th trong rừng nhn thấy Thi tử đều sững sờ khng chớp mắt, đứng yn khng bay chạy. Tin nhn Bạt-gi trng thấy Thi tử từ xa liền suy nghĩ: "Vị thần no ka? Phải chăng l Trời Nhật nguyệt, hay vua trời Đế Thch?". Tin nhn cng với thn hữu vội ra nghnh đn Thi tử rất tn knh, thưa:

-Knh cho Nhn giả.

Thi tử thấy cc vị đạo sĩ tnh tnh ha nh, dng vẻ khim tốn liền đi đến chỗ họ. Cc vị đạo sĩ khng ai khng phục sắc tướng uy nghim của Thi tử nn cng đến mời Ngi ngồi. Sau khi ngồi xong, Thi tử quan st cch tu của cc đạo sĩ th thấy c người dng cỏ lm o mặc; c người dng vỏ cy hoặc l cy lm quần o. Người th chỉ ăn rau tri. C người ăn một ngy một bữa, người th hai, ba ngy một bữa. Họ sống khổ hạnh như thế để thờ thần nước, thần lửa hoặc thờ mặt trời mặt trăng. C người đứng co một chn; c người nằm mi trn đất; hoặc nằm trn gai gc, bn nước lửa. Thi tử thấy lối tu khổ hạnh như thế liền hỏi Tin nhn Bạt-gi:

-Cc vị tu khổ hạnh như thế thật l lạ lng nhưng để cầu được g?

Tin nhn đp:

-Chng ti tu cc php khổ hạnh ấy v muốn được sinh ln ci trời.

Thi tử lại hỏi:

-Chư Thin tuy vui nhưng khi hết phước vẫn lun hồi trong su nẻo, cuối cng vẫn chịu khổ. Sao cc vị tu ci nhn khổ để hưởng ci quả khổ như thế?

Thi tử trong lng buồn b, thầm nghĩ: "Người đi bun v muốn c của bu nn đi vo biển cả nguy hiểm. Nh vua v muốn mở rộng đất nước m cử binh giao chiến, nay cc đạo sĩ ny v muốn ln ci trời m tu khổ hạnh". Nghĩ như thế rồi Thi tử đứng lặng yn khng ni. Đạo sĩ Bạt-gi thấy Thi tử yn lặng nn hỏi:

-Thưa Nhn giả, Ngi như thế no? Sao lại yn lặng khng ni

g? C phải cch tu của chng ti khng đng chăng?

Thi tử đp:

-Cc vị chọn con đường tu thật đau khổ để cầu phước bo nhưng cuối cng vẫn khng thot được khổ.

Thi tử cng cc vị đạo sĩ thảo luận cho đến chiều tối, đm ấy Thi tử ngủ lại nơi đ. Trời vừa sng, Thi tử nghĩ: "Những vị Tin nhn ny chọn con đường tu khổ hạnh nhưng chẳng phải l con đường gii thot chn chnh, vậy Ta khng nn ở đy". Thi tử liền từ biệt cc vị Tin nhn ấy. Cc Tin nhn hỏi:

-Nhn giả đến đy, chng ti đều vui mừng, khiến uy thế chng ti tăng thm. Nay sao đột nhin Ngi lại muốn đi nơi khc lm cho chng ti bị giảm bớt uy thế, hay l trong chng ti c ai xc phạm đến Ngi? Hay v việc g khc nn Ngi khng ở lại?

Thi tử đp:

-Khng phải cc vị thất lễ trong giao tiếp chủ khch, m v cch tu tập của cc vị chỉ lm tăng trưởng thm sự khổ đau. Nay ti học đạo l v muốn diệt trừ tận gốc khổ đau, do đ mun đi nơi khc.

Cc đạo sĩ ni với nhau:

-Con đường tu tập của vị ấy thật l rộng lớn, chng ta lm thế no m giữ người ở lại được?

Lc ấy trong số cc đạo sĩ c một người coi tướng giỏi ni với cc đạo sĩ kia:

-Vị nhn giả ny c đủ cc tướng tốt, chắc chắn sẽ đạt được Nhất thiết chủng tr, sẽ l Bậc Đạo Sư của cả trời người.

Cc vị đạo sĩ nghe thế liền cng đến trước Thi tử thưa:

-V con đường tu hnh c khc nhau nn khng dm lưu Ngi ở lại. Nếu Ngi muốn đi, nn đi về phương Bắc, nơi ấy c hai vị Đại tin tn l A-la-la v Ca-lan. Nhn giả hy đến đ thảo luận với cc vị Đại tin ấy, nhưng chng ti nghĩ l Nhn giả cũng khng nn ở lại nơi ấy lu.

Thi tử nghe ni thế liền từ tạ đi về hướng Bắc. Cc đạo sĩ nhn Thi tử ra đi trong lng rất buồn nn cng nhau chắp tay đi theo tiễn đưa Ngi, nhn theo cho đến khi Ngi đi khuất mới quay trở lại.

Từ lc Thi tử rời hong cung cho đến trời chiều, Da-du-đ-la v cc cung nữ mới thức dậy. Khng trng thấy Thi tử, tất cả đều hoảng hốt than khc, vội vng đến bo với phu nhn Ma-ha Ba-x-ba-đề:

-Sng nay bỗng khng tm thấy Thi tử đu cả.

Di mẫu nghe thế hoảng hốt, m loạn ng quỵ xuống đất, ngất đi tỉnh lại mấy lần. Khi tỉnh lại, b vội đến chỗ vua bo tin. Vua nghe xong ngồi lặng đi khng ni được một lời, ton thn r rời như kẻ mất hồn. Cả trong lẫn ngoi cung, ai nghe cũng rụng rời. Lc ấy cc quan đại thần vội đến cung của Thi tử v tuần hnh khắp kinh thnh tm kiếm, đến cổng thnh pha Bắc thấy cửa thnh tự nhin mở toang, lại cũng khng trng thấy Xa-nặc v ngựa Kiền-trắc liền hỏi cc quan phụ trch rằng ai đ mở cửa, nhưng mọi người đều ni l khng biết, hỏi ngay người giữ cửa cũng khng biết v sao cửa tự nhin mở. Cc vị đại thần nghĩ cửa thnh pha Bắc mở chắc chắn Thi tử đi ra cửa ấy, vậy phải mau đi tm, liền sai một ngn cỗ xe, một vạn kỵ binh bủa ra bốn hướng tm kiếm, nhưng v thần lực của chư Thin nn khng ai tm ra được đường Thi tử đ đi. Họ trở về tu vua đ tm Thi tử khắp nơi nhưng khng gặp.

Lc ấy Xa-nặc đi bộ dắt ngựa Kiền-trắc, mang những đồ trang sức qu bu của Thi tử vừa đi vừa khc hướng về cửa thnh. Dn chng cc lng bn đường thấy thế rất kinh ngạc, ai cũng buồn b cng nhau chạy đến hỏi Xa-nặc:

-ng đưa Thi tử đi đu m sao nay chỉ c một mnh ng v ngựa Kiền-trắc trở về như thế?

Xa-nặc nghe mọi người hỏi cng thm đau buồn khng thể ni được thnh lời. Dn chng thấy ngựa Kiền-trắc được mang đai thắng yn bằng bảy bu rất trang nghim m khng thấy Thi tử chẳng khc hoa đẹp trang điểm trn xc chết. Xa-nặc vừa đi vo thnh, ngựa Kiền-trắc bỗng cất tiếng h buồn b khiến bầy ngựa trong chuồng cũng ln tiếng h vang. Cc quan bn ngoi vội vo cung thưa với phu nhn Ma-ha Ba-x-ba-đề v chnh phi Da-du-đ-la chỉ c Xa-nặc cng ngựa Kiền-trắc trở về. Hai người nghe thế v cng đau khổ nghĩ: "Tại sao nghe bo Xa-nặc v ngựa Kiền-trắc trở về m khng nghe ni đến Thi tử". Phu nhn Ma-ha Ba-x-ba-đề than thở:

-Ta nui Thi tử từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thnh vậy m trong thong chốc Thi tử đ bỏ ta khng biết đi về phương no, khc chi tri cy chn rời cnh, lại khc chi người đi gặp bữa cơm thịnh soạn đang muốn ăn bỗng bị đổ đi tất cả.

Da-du-đ-la cũng cất lời thống thiết:

-Thiếp cng Thi tử đi đứng nằm ngồi khng rời một bước, nay người bỗng bỏ thiếp khng biết đi về đu. Cc vua ngy xưa, khi bỏ ngi vo ni học đạo đều dẫn theo vợ con khng nỡ chia la. Người ở đời, một lần gặp biết nhau, khi chia tay cn khng qun nhau, nay tnh n i vợ chồng vốn su nặng m sao người lại bạc bẽo như thế.

Cng cha quay lại mắng Xa-nặc:

-Th lm kẻ th của người c tr cn hơn l thn thuộc với người ngu, ngươi l kẻ ngu si m độn, ln đưa Thi tử đến nơi no để cho họ Thch khng cn thịnh vượng được nữa.

Lại trch ngựa Kiền-trắc:

-Ngươi chở Thi tử rời cung, lc gần đi sao khng ln tiếng, giờ một mnh quay về lại h ln buồn b.

Xa-nặc liền thưa:

-Xin phu nhn chớ trch thần v ngựa Kiền-trắc. Đ l do thần lực của chư Thin chứ khng phải người lm được. Đm ấy khi phu nhn cng thể nữ đều ngủ say, Thi tử ra lệnh cho thần thắng ngựa. Lc ấy thần đ lớn tiếng khuyn can Thi tử, c muốn cho phu nhn v cc thể nữ giật mnh tỉnh giấc. Đến khi thần thắng ngựa Kiền-trắc cũng khng ai hay. Trước đy cổng thnh mỗi lần mở, tiếng vang đến bốn mươi dặm, nhưng lc ấy cửa tự mở toang khng c một tiếng động, những việc như thế chẳng phải l do thần lực của chư Thin sao? Đến khi ra khỏi thnh, chư Thin đ nng v ngựa v cả thần bay ln khng trung, lại c v số chư Thin đi theo, vậy thần lm sao ngăn cản được? Trời vừa rạng sng th Thi tử đi được ba do-tuần, đến chỗ của đạo sĩ Bạt-gi lại c những chuyện kỳ lạ xảy ra. Xin phu nhn lắng nghe lời thần kể. Khi Thi tử đến khu rừng của Tin nhn Bạt-gi đang tu khổ hạnh, người liền xuồng ngựa vỗ vo lưng ngựa Kiền-trắc v ra lệnh cho thần trở về cung. Lc ấy thần cứ đi theo Thi tử, khng chịu trở về. Thi tử nhất định khng cho thần ở lại, lấy gươm bu rồi tuyn bố rằng chư Phật qu khứ v muốn đắc đạo V thượng Chnh đẳng Chnh gic đều bỏ những trang sức qu bu, cắt bỏ ru tc, nay Ngi cũng theo như chư Phật trong qu khứ. Ni xong Ngi liền cởi mo v lấy hạt minh chu đưa cho thần bảo đem về dng vua, lại đưa chuỗi anh lạc bảo đem về dng cho di mẫu, cn cc trang sức khc th bảo trao lại cho phu nhn. Lc đ d nghe Ngi hối thc nhưng lng thần khng muốn trở về. Thi tử liền dng gươm tự cắt bỏ ru tc v được chư Thin đến tiếp lấy tc đem đi. Thi tử đi tới trước một đoạn th gặp một người thợ săn, liền lấy o thất bảo của mnh đổi lấy y c-sa m người thợ săn đang mặc. Lc ấy trn hư khng c luồng nh sng rất lớn. Thần thấy Thi tử đ thay đổi y phục, biết r Thi tử nhất quyết khng về nữa, lng thần v cng đau đớn. Thi tử đi đến chỗ Tin nhn Bạt-gi đang tu, thần đnh từ biệt trở về. Những sự lạ lng ấy đều do sức thần của chư Thin lm ra chứ con người lm sao m lm được, vậy xin phu nhn khiển trch thần v Kiền-trắc.

Khi đ phu nhn Ma-ha Ba-x-ba-đề v Da-du-đ-la nghe Xa-nặc kể những việc lạ lng ấy xong, trong lng đ đi phần tỉnh ngộ nn im lặng khng ni. Khi nh vua vơi bớt đau đớn buồn b, liền ku Xa-nặc hỏi:

-Tại sao ngươi lm khổ dng họ Thch như thế. Ta đ nghim lệnh cho mọi người trong ngoi giữ gn Thi tử chỉ e sợ Thi tử xuất gia. Sao ngươi lại ln thắng ngựa Kiền-trắc v ra đi cng Thi tử?

Xa-nặc nghe lời vua quở trch run sợ vội tu:

-Thi tử rời khỏi hong thnh đi khng phải lỗi tại thần, xin đại vương hy nghe thần kể đầu đui.

Ni xong Xa-nặc liền lấy mũ bu, hạt minh chu đặt dưới chn vua rồi thưa:

-Thi tử bảo thần đem mũ v hạt minh chu ny về dng ln bệ hạ, xu chuỗi anh lạc th dng cho di mẫu, cn cc đồ trang sức khc th trao cho chnh phi Da-du-đ-la.

Vua thấy những thứ ấy lng cng buồn nhớ Thi tử khng ngui, đến gỗ đ cn phải động lng huống chi tnh cảm cha con su nặng. Xa-nặc thuật lại ton bộ sự việc đ xảy ra cho vua nghe v tu:

-Thi tử truyền lệnh cho thần l nếu đại vương cho l cần c con nối di rồi mới xuất gia, nay chưa c con sao đ xuất gia th thưa với bệ hạ rằng vo lc ra đi Thi tử chưa tu cho bệ hạ r l chnh phi Da-du-đ-la đ c thai rồi, bệ hạ nn hỏi nng. Trước kia bệ hạ đ hứa như thế, nay Ngi đ thực hiện đng như vậy chứ khng phải Ngi tự tiện ra đi.

Vua nghe thế liền cho mời Da-du-đ-la đến hỏi:

-Thi tử bảo con đ c thai, phải đng như vậy khng?

Da-du-đ-la liền thưa vua:

-Vo hm đại vương đến cung, Thi tử lấy tay chỉ vo con, con lập tức cảm thấy trong người khc lạ nn biết mnh đ thụ thai.

Vua nghe thế lấy lm lạ, lng ưu sầu c giảm bớt, thầm nghĩ: "Lc ấy ta hứa như thế l nghĩ chỉ trong bảy ngy lm sao c con được v như vậy ngi Chuyển lun vương tự nhin sẽ đến, khng ngờ chưa hết bảy ngy m Da-du-đ-la đ c mang thật l do lỗi ta thiếu tr, v muốn tm cch lưu Thi tử nn hứa như thế, giờ cng hối hận. Thi tử mưu tr vượt ngoi sự dự liệu của người khc. Việc ny cn c thần lực của chư Thin, nay ta khng nn trch Xa-nặc".

Vua nghĩ Thi tử quyết khng về th d c lm cch g cũng khng đưa Thi tử về được. Tuy Thi tử xuất gia học đạo nhưng nay đ c người nối di khng sợ vương tộc tuyệt hậu. Hiện nay cần phải bảo Da-du-đ-la nn giữ gn cẩn thận đứa con trong bụng.

Vua Bạch Tịnh v qu nặng tnh cha con nn ni với Xa-nặc:

-Nay ta nhất định cho đi tm Thi tử nhưng khng biết Thi tử đang ở đu. Thi tử bỏ ta đi học đạo, ta lm sao c thể sống một mnh. Ta nhất định phải đi tm Thi tử.

Lc ấy Quốc sư v một vị đại thần nghe vua muốn đi tm Thi tử liền đến can ngăn:

-Đại vương chớ qu buồn phiền. Chng ti thấy tướng mạo của Thi tử chắc l trong đời qu khứ đ nhiều kiếp xuất gia tu học nn ngay ngi vị Đế Thch cũng khng muốn huống chi l ngi Chuyển lun vương lm sao giữ chn Thi tử được. Đại vương khng nhớ lc mới sinh, Thi tử đ từng đi bảy bước, chỉ tay ln cao m ni: "Ta khng cn chuyển sinh nữa, đy l thn sau cng". Lc ấy cc vị trời Phạm thin, Đế Thch đều đến chc mừng, c điều kỳ diệu như vậy th Thi tử đu cn lưu luyến ci trần, vả lại tin A-tư-đ đ từng xem tướng cho Thi tử v quả quyết l năm mười chn tuổi Thi tử sẽ xuất gia học đạo v sẽ thnh Bậc Nhất Thiết Chủng Tr. Ngy nay sự việc xảy ra đều đng, đại vương sao cn sầu khổ như thế. Hơn nữa đại vương đ từng ra nghim lệnh cho quan qun trong v ngoi thnh giữ gn Thi tử sợ Thi tử xuất gia nhưng rồi chư Thin đ đến đưa Thi tử ra khỏi thnh, như thế th sức người lm sao ngăn cản được. Vậy xin đại vương nn vui mừng, đừng mi m lng buồn phiền v khng nn ra đi tm Thi tử, cn nếu bệ hạ lo lắng cho Thi tử th chng ti sẽ đi tm xem Thi tử hiện nay đang ở đu.

Vua nghe lời can ngăn bn suy nghĩ: "Ta biết Thi tử khng về, lng ta khng thể qun được nhưng cũng chẳng thể tm kiếm được, vậy ta nay phải nhờ quốc sư v quan đại thần đi xem sao". Nghĩ xong nh vua liền đp:

-Lnh thay! Cc khanh hy ln đường tm Thi tử gip ta. Mọi người ở trong v ngoi cung đều đang sầu khổ, vậy hai khanh khng nn chậm trễ.

Quốc sư v vị đại thần liền từ gi đức vua ra đi tm Thi tử.

Quyển 1 Quyển 2 Quyển 3 Quyển 4

google-site-verification=Iz-GZ95MYH-GJvh3OcJbtL1jFXP5nYmuItnb9Q24Bk0