佛山* Buddha Mountain * Phật Sơn

Calgary Alberta Canada

 TRANG CHỦ*--KINH ĐIỂN*--ĐẠI TẠNG KINH*--THẦN CHÚ*--HÌNH ẢNH*--中文*--ENGLISH

 

VT1482

Quyển Thượng    Quyển Hạ

KINH PHẬT A-TỲ-ĐÀM XUẤT GIA TƯỚNG

Hán Dịch: Đời Trần, Tam Tạng Pháp Sư Chân Đế

 Việt Dịch: Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh

QUYỂN THƯỢNG

Đem công đức hiện có của tất cả chúng sanh trong một ngh́n A- tăng-kỳ thế giới chỉ bằng công đức nơi một lỗ chân lông của Phật. Như vậy là thành tựu công đức nơi một lỗ chân lông của Phật. Công đức của các lỗ chân lông trên khắp thân Phật chỉ bằng một vẻ đẹp của Phật. Công đức thành tựu nơi tám mươi vẻ đẹp như vậy tăng lên một trăm lần mới bằng một tướng tốt trên thân Như Lai. Công đức thành tựu nơi ba mươi hai tướng tốt như vậy tăng lên một ngh́n lần mới bằng một tướng ánh sáng giữa hai chân mày của Như Lai. Lấy công đức của một ngh́n tướng ánh sáng giữa hai chân mày, tăng lên một trăm lần mới thành một tướng nhục kế trên đỉnh đầu của Như Lai, là tướng đỉnh đầu, tất cả chư thiên không thể nh́n thấy (Vô kiến đảnh). Đạt Công đức không thể nghĩ bàn như vậy mới thành tựu được thân Phật. V́ vậy, đức Như Lai ở trong hàng Trời, người là bậc tôn quý hơn hết.

Đức Phật dạy:

- Vào thuở xa xưa chư Phật đã giảng nói: Này các Tỳ-kheo! Nếu thấy tướng sinh của mười hai nhân duyên tức là thấy pháp. Nếu thấy được pháp tức là thấy Phật. Chư Phật nói như vậy có nghĩa là ǵ? Nghĩa là nhờ nhân duyên này, thấy được tướng sinh của mười hai nhân duyên có sinh và không sinh, tức là thấy pháp. Nếu thấy được pháp có sinh và không sinh, tức là thấy Phật, do tùy thuận theo Tuệ.

Lại nữa, tên của mười hai nhân duyên là ǵ? Chư Phật quá khứ đã giảng nói có hai nghĩa. Nói mười hai nhân duyên sanh: Một là từ nơi Nhân, hai từ nơi Duyên. Lại nên quán sát theo hai nghĩa này: Một là bên ngoài, hai là bên trong. Nhân duyên bên ngoài theo nghĩa của Nhân. V́ sao tất cả chư Phật ở quá khứ, vị lai với Chủng Trí, đều nói như vậy? Do từ hạt giống sanh ra mầm, từ mầm sanh ra lá, từ lá sinh ra đốt, từ đốt sinh ra cộng, từ cộng sinh ra gốc, gốc sinh ra cành, từ cành sinh ra đài, từ đài sinh ra hoa, từ hoa sinh ra hạt, nếu không có hạt th́ không sinh ra mầm. Như vậy, không có hoa th́ không sinh ra hạt, có hạt nên được sinh ra mầm. Như vậy, có hoa nên được sinh ra hạt, nhưng hạt cũng không nói ta có thể sinh ra mầm, mầm cũng không thể nói ta có thể tự sinh. Như vậy, tất cả các pháp như lý mà ổn định. V́ ý nghĩa này, nên nhân duyên bên ngoài theo nghĩa của Nhân, nên quán sát như thế. Đây là quán theo nghĩa của Nhân. Quán theo nghĩa của Duyên là ǵ? Như tánh đất, tánh nước, tánh lửa, tánh gió, tánh khoảng không. Tánh đất là có thể nhận hạt giống, tánh nước có thể tưới thấm hạt giống, tánh lửa có thể làm cho hạt giống thuần thục, tánh gió có thể làm cho hạt giống lớn lên, tánh hư không có thể làm cho hạt giống không bị trở ngại. Nếu không có duyên này th́ hạt giống không thể nẩy mầm. Như tánh đất có thể thu nhận hạt giống, tánh nước có thể làm thấm nhuần hạt giống, tánh lửa có thể làm thuần thục hạt giống, tánh gió có thể làm cho hạt giống lớn lên, tánh hư không có thể làm cho hạt giống không bị trở ngại. Nhờ thời tiết nên hạt giống được lớn lên, hạt giống lớn lên nên nẩy mầm. Tánh đất cũng không nói ta có thể thu nhận hạt giống, tánh nước cũng không nói ta có thể tưới thấm hạt giống, tánh lửa cũng không nói ta làm cho hạt giống thuần thục, tánh hư không cũng không nói ta có thể làm cho hạt giống không bị trở ngại, hạt giống cũng không nghĩ ta nhờ các duyên này mà được lớn lên. Nhưng nếu không có các duyên ấy, th́ hạt giống không thể nẩy mầm. Mầm ấy cũng chẳng phải tự làm, cũng không phải cùng làm, cũng không phải trời Tự Tại làm, cũng chẳng phải không có nhân mà sinh ra, đều do đất, nước, gió, lửa, hư không, thời tiết nên hạt giống mới nẩy mầm. Các nhân duyên bên ngoài này, nên quán sát năm điều: không phải thường, không phải đoạn, không phải truyền nhau, nhờ các duyên nên quả hạt được tăng lên và do tương tự sanh. Không phải thường nghĩa là hạt giống này diệt nên nói không phải thường. Lúc hạt giống này diệt cũng tức là lúc mầm sinh, không trở ngại, giống như cái cân một bên xuống một bên lên, v́ vậy nói là chẳng phải đoạn. Giống và mầm cũng không giống nhau, nên nói không phải truyền nhau, như hạt giống gieo trồng ít nhưng khi thu hoạch th́ rất nhiều, do đấy nói nhờ các duyên nên quả hạt được tăng thêm. Như đã gieo giống th́ nẩy mầm…, sanh ra quả tương tự, đây là do tương tự sinh ra. Điều này không phải vậy, từ hoa nên sinh ra hạt, nên như lý mà ổn định. Thế nên nhân duyên bên ngoài, phải quan sát hai điều: một từ nhân, hai là từ duyên. Ý nghĩa của nhân duyên bên trong, cũng phải quan sát hai điều. Một là do nhân, hai là do duyên. Ý nghĩa của Duyên bên trong từ nhân là ǵ? Nghĩa là do Vô minh duyên Hành, Hành duyên Thức, Thức duyên Danh sắc, Danh sắc duyên Lục nhập, Lục nhập duyên Xúc, Xúc duyên Thọ, Thọ duyên Ái, Ái duyên Thủ, Thủ duyên Hữu, Hữu duyên Sinh, Sinh duyên Lão, Tử, Ưu, Bi, Khổ Não, theo thứ tự mà tăng trưởng. Như vậy, các khổ ấm tụ tập tăng trưởng. Như vậy, do có Vô minh nên Hành tăng trưởng, như vậy cho đến có Sanh, nên có Lão tử tăng trưởng. Nếu không có Vô minh th́ không sinh ra Hành,... nếu không có Sanh th́ không có Lão tử. Như vậy, có Vô minh nên có Hành tăng trưởng… do có Sinh nên có Lão tử tăng trưởng. Vô minh cũng không nghĩ ta có thể tạo ra Hành, Hành cũng không nghĩ ta là do Vô minh tạo ra, cho đến Sinh cũng không nói ta có thể tạo Lão tử, Lão tử cũng không nói ta là do Sinh tạo ra. Thế nên, có Vô minh nên có Hành tăng trưởng, cho đến có Sinh nên có Lão tử tăng trưởng. Vô minh là ǵ? Vô minh là nương vào sáu chủng tánh mà gọi là nam, nữ. Thế nào là sáu chủng tánh? Đó là tánh đất, tánh nước, tánh lửa, tánh gió, tánh hư không, tánh thức. Tánh đất là: Tướng bền chắc có thể tạo thành thân, làm cho thân không đổ nát. Tánh nước cũng có thể duy tŕ, có thể thấm nhuần, có thể mềm mại, có thể ẩm ướt. Tánh lửa cũng có thể duy tŕ, làm cho các thức ăn được nấu chín. Tánh gió cũng có thể giữ hơi thở vào hơi khí, hơi thở ra v.v…. Bên trong những vật chất đã thành do bốn đại này, có khoảng không, tức là không đại. Cho đến thành Danh sắc, ví như nguyên nhân của bó lau sậy, đó là tánh thức. Tánh đất không có ngã, không chúng sanh, không mạng sống, không nam, không nữ, không ta, không người, cho đến tánh thức cũng thế. Duyên sáu tánh đầy đủ như vậy, có tưởng về chúng sanh, tưởng về thường, tưởng về hằng, tưởng hữu, tưởng về Ngã, tưởng về dâm dục, tưởng về ngã sở, vô số những chúng sanh không hiểu biết, nên gọi là Vô minh. V́ có Vô minh nên đối với cảnh, sanh ra tham đắm, sanh ra sân hận, sanh ra ngu si; tham lam, sân hận, ngu si này đều nương vào cảnh mà sanh khởi nên gọi là Hành. Tùy theo sự việc phân biệt, nên gọi là Thức. Từ Thức này lại sanh ra bốn Ấm, nên gọi là Danh sắc, nương vào Danh sắc nên có các Căn, v́ thế gọi là sáu Nhập, v́ tích tụ nên có Xúc, v́ tiếp xúc nên có Thọ, v́ có Thọ nên sanh ra Ái, v́ Ái tăng trưởng nên có Thủ, nương vào Thủ nên có Hậu Hữu, nghiệp Hữu sanh nên có Hữu v́ nghiệp làm nhân nên có Ấm, Ấm khởi nên gọi là Sanh, ấm suy hao nên gọi là Già, ấm hư hoại nên gọi là Chết, phiền não bên trong nên gọi là Ưu, do tư tưởng mà có Bi. Thân, Thức, Ấm hòa hợp nên gọi là Khổ; Ý, Thức, Ấm hòa hợp cho nên không ưa thích. Những điều đó gọi là Tùy phiền não phần. V́ ý nghĩa tối tăm nên gọi là Vô minh. V́ nghĩa tạo tác nên gọi là Hành. V́ nghĩa nhận biết nên gọi là Thức. V́ nghĩa đứng bền nên gọi là Danh sắc. V́ nghĩa như cánh cửa thu nhận các trần nên gọi là Lục nhập. V́ nghĩa xúc chạm nên gọi là Xúc. V́ nghĩa lãnh nhận nên gọi là Thọ. V́ ý nghĩa ái thủ nên gọi là Thủ. V́ ý nghĩa tái sanh ở đời sau nên gọi là Hữu. V́ nghĩa sanh khởi nên gọi là Sanh. V́ nghĩa suy hao nên gọi là Già. V́ nghĩa hư hoại nên gọi là Chết. V́ nghĩa phiền não nên gọi là Ưu. V́ nghĩa tư tưởng nên gọi là Bi. V́ nghĩa bức ngặt thân thể nên gọi là Khổ. V́ nghĩa làm tâm bị phiền não bức bách nên gọi là không vừa ý. V́ nghĩa của Tùy phiền não phần nên gọi là Khổ não. Như vậy, không theo thực tướng tức là theo tà hạnh, không hiểu biết tức là Vô minh. Như vậy do Vô minh mà sanh ra ba loại Hành: Thiện, ác và vô ký. Cho nên, nói là Vô minh duyên Hành. Có các Hành như vậy cho nên có Thức thiện, Thức ác và Thức vô ký. Do đó, nên Hành duyên Thức. V́ có Thức thiện nên sanh ra Danh sắc thiện; ác và vô ký cũng sanh ra như vậy. Do duyên Thức mà gọi là Danh sắc, sáu căn là nơi làm những việc nên làm như hiểu biết, trí tuệ. Do duyên Danh sắc nên gọi là Lục nhập. Do Lục nhập nên sanh ra Lục Xúc, do duyên Lục nhập nên gọi là Xúc. Xúc này sanh nên Thọ sanh, v́ thế gọi là do duyên Xúc mà sanh Thọ. Lãnh thọ các duyên, đắm nhiễm, nên gọi là Thọ. Do duyên Thọ nên có Ái. Vui thích, tham đắm sắc đẹp, đắm nhiễm Danh sắc không thể xa ĺa, lại càng lún sâu, tham cầu, đó gọi là Ái. Do duyên Ái nên có Thủ, càng mong cầu nhiều th́ đời sau có nghiệp nhân thân, khẩu và ý, nên gọi là Thủ duyên Hữu, nương vào nghiệp nên sanh ra Ấm. Đây là do duyên Hữu nên có Sanh. Ấm này sanh khởi cho nên có suy hao hư hoại, đó gọi là Sanh duyên Lão tử. Như vậy, mười hai Nhân Duyên sanh, lại làm nhân cho nhau, cùng nhau sanh trưởng, từ vô thỉ luân chuyển mãi không dứt.

Lại nữa, nghiệp và thức, sanh ra mười hai nhân duyên, nên sanh ra bốn chi, theo nghĩa của nhân này. Những ǵ là bốn? Đó là Vô minh, ái, nghiệp và thức. Hạt giống Thức là nhân hữu vi, Danh sắc do Nghiệp và “đám ruộng” làm nhân. Vô minh, ái là nhân phiền não. Không có nghiệp và phiền não này th́ hạt giống Thức không sanh trưởng. Điều đó nói rõ: Nghiệp nhân này và hạt giống Thức là “đám ruộng”. V́ Vô minh làm hư hoại hạt giống Thức, Ái làm thấm nhuần hạt giống Thức. Nhưng Vô minh cũng không nghĩ: “Ta có thể làm hư hoại hạt giống thức”. Ái cũng không nghĩ: “Ta có thể làm thấm nhuần hạt giống thức”. Nghiệp cũng không nghĩ: “Ta làm đám ruộng của Thức”, hạt giống Thức cũng không nghĩ: “Ta nhờ những loại này mà sanh ra”.

Lại nữa, hạt giống Thức an trú vào trong ruộng nghiệp, v́ Ái đã thấm nhuần, do Vô minh che lấp nên hạt giống lớn lên, nảy mầm Danh sắc. Đối với tất cả các Ấm không sanh, th́ mầm Danh sắc này cũng không tự tạo ra được, cũng chẳng phải người khác tạo, cũng không phải ḿnh và người đều tạo, cũng không phải Trời Tự Tại tạo và cũng không phải không có Nhân mà sanh ra. Do nghiệp phiền não như trên nên hạt giống Thức được lớn lên và nảy mầm Danh sắc; Cũng không từ đời này qua thẳng đời sau mà phải có sự tùy thuận nghiệp, quả nhân duyên đầy đủ. Ví như soi gương sáng thấy rõ mặt mày. Mặt cũng không rời khỏi thân, chạy vào gương chỉ có h́nh tượng tương tự, nhờ nhân duyên đầy đủ nên mới như vậy, v́ thế thân này diệt ở chỗ này th́ sanh ở chỗ kia là do nhân duyên của nghiệp đầy đủ.

Ví như vầng trăng cách xa ba vạn hai ngàn do tuần mà vẫn hiện rõ ở đây. Nh́n vào bát nước sạch để thấy ánh trăng th́ ánh trăng không rơi từ hư không xuống chỗ này, cũng không đi thẳng đến đây mà vẫn có h́nh tượng ánh trăng, v́ có nhân duyên đầy đủ.

Ví như đem lửa để vào đồ vật, lửa cháy không tắt, ngọn lửa cũng không rời khỏi ngọn lửa mà đi, tùy theo Nhân nên lửa cháy. Như vậy, nghiệp phiền não sanh ra hạt giống từ đó tương tục sanh, nhập. Mầm Danh sắc đối với pháp là không có chủ, nhờ nhân duyên đầy đủ nên nó như vậy, tất cả các chi đều như lý mà ổn định như thế. Nhân duyên bên trong là theo nghĩa của Nhân như thế, quán sát theo nghĩa của Duyên như thế, theo nghĩa của Nhân cũng như thế, nghĩa của Duyên cũng như thế, như trong Kinh nói: “ Duyên khởi như vậy, duyên tập như vậy và duyên như vậy”.

Như trong A Tỳ Đàm nói: “Tướng vi diệu thù thắng, như nam nữ gặp nhau, có dâm dục, thời gian hòa hợp liên tục, th́ hạt giống Thức ở trong bụng của người nữ sanh ra mầm Danh sắc. Như mắt duyên với Sắc, nhờ ánh sáng, duyên sanh ý, ý sanh ra Nhãn thức. Như vậy, Sắc do Nhãn thức duyên với cảnh, ánh sáng th́ mở đường, hư không th́ không làm trở ngại. Nhờ vậy, sanh ra ý, nếu không có các duyên như thế th́ Thức không sanh. Nếu mắt nh́n nhận không lầm lẫn th́ các trần bên ngoài như sắc v.v… là đối tượng để duyên vào, ánh sáng th́ mở đường, hư không không làm trở ngại, duyên sanh ý nương vào sự hoạt động của ý. Như vậy, mắt, Danh sắc, ánh sáng, hư không, duyên sanh ý hòa hợp nên sanh ra Nhãn thức. Nhưng mắt cũng không nghĩ: “Ta có thể làm chỗ nương cho Nhãn thức”. Sắc cũng không nghĩ: “Ta làm duyên cho Nhãn thức; Ánh sáng cũng không nghĩ: “Ta làm ánh sáng thông suốt cho Nhãn thức”; Hư không cũng không nghĩ: “Ta có thể làm chỗ không trở ngại cho Nhãn thức; duyên sanh ý cũng không nghĩ: “Ta có thể duyên ý cho Nhãn thức; Nhãn thức cũng không nói: “Ta nhờ các duyên ấy mà sanh ra”. Nếu có các duyên này th́ thành ra Nhãn thức. Như vậy, Tỉ, Thiệt, Thân và Ý thức cũng đều theo đúng lý như vậy. An trụ trong ánh sáng, nương vào ý và pháp, duyên sanh ý, đều nên giảng nói như vậy. Nhân duyên bên trong theo nghĩa của duyên, như vậy nên quán sát ý nghĩa của nhân duyên bên trong như thế.

Quán sát có năm việc: Không phải thường, không phải đoạn; không lan truyền, nhờ các duyên nên kết quả tăng trưởng, theo tương tự mà sanh ra. Điều này không phải như vậy. V́ sao? V́ khi chết th́ các Ấm diệt, nên không phải thường. Lúc chết th́ các Ấm lập tức diệt, liền sanh ra trung Ấm khác, không có gián đoạn, như cái cân một bên thấp một bên cao lên, nên gọi là chẳng phải đoạn. V́ không phải giống nhau, nên từ tâm ban đầu mới sanh ra tâm thù thắng, nên gọi là không lan truyền, chỉ tạo nghiệp nhỏ mà chịu quả báo lớn, nên nói: Nhờ duyên mà kết quả của nó tăng trưởng. Đã tạo nghiệp ǵ th́ chịu quả báo tương tự như vậy, nên gọi là theo tương tự mà sanh. Điều này đúng. Nếu nhân duyên này biết mười hai nhân duyên là Ấm sanh, có sanh và không sanh, th́ lúc này dùng một thức vốn đã trải qua, tu tập bốn Đế th́ có thể chứng đắc; Diệt th́ nhờ hiện tiền chứng đắc; Đạo th́ nhờ quán sát mà chứng đắc. Như vậy các đệ tử chân chánh thấy Chánh Đế, tức là thấy pháp, nếu thấy pháp tức là thấy Phật.

Thuận theo tuệ để tu hành nghĩa là ǵ? Đó là nhờ duyên thấy được Ấm sanh, có sanh, không sanh tức là thấy hai Đế, là Khổ đế và Tập đế. Như vậy nhân duyên nếu có thể thấy cả hai, th́ thấy Đế thứ nhất tức là thấy hai Đế, Diệt Đế và Đạo Đế. Như vậy các đệ tử chân chánh thấy bốn Đế tức là thấy chư Phật, tùy theo trí tuệ nên sanh ra tâm niệm. Ví dụ ấy như thế nào? Như có người thấy một họa sĩ tài ba vẽ chân dung người rất đẹp, liền sanh khởi Thức: “Họa sĩ này vẽ giỏi thật”. Do đó, các đệ tử chân chánh thấy bốn Chánh Đế liền nghĩ: Đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri giảng nói pháp này để đoạn trừ các khổ, liền khởi lòng tin tối thượng đối với Phật, tự nhiên giảng nói khéo léo về pháp Thinh văn ấy, vi diệu sâu xa, có thể khéo léo an trụ, đối với pháp, có niềm tin kiên cố. Khi ấy, tự nhiên giảng nói khéo léo về kinh A Tỳ Đàm để đoạn trừ tất cả các khổ. Nếu có thể tức là đi theo điều thiện, đối với Tăng, khởi lòng tin tối thượng, thấy thật đế nên được Giới phẩm thanh tịnh, được xa ĺa thân kiến và giới cấm thủ v.v… Các nghi ngờ đều đã xa ĺa. Như vậy các đệ tử chân chánh thấy được bốn Đế đầy đủ bốn lòng tin tối thượng tức là xa ĺa ba thứ ràng buộc, đắc quả Tu-đà-hoàn, chứng pháp quyết định hướng đến con đường Chánh giác,an trụ vào quả thứ nhất. Làm mỏng bớt dâm dục, sân hận, ngu si, th́ đắc quả Tư-đà-hàm, an trụ vào quả thứ hai. Xa ĺa năm Ấm trói buộc và chín Kiết-sử, siêng năng tu tập, dứt trừ các lậu hoặc đắc quả A na hàm, an trụ vào quả thứ ba.Diệt trừ hoàn toàn sắc dục, ngã mạn, cao ngạo, Vô minh v.v… được quả Sa môn thứ tư tối thắng, thành tựu A-la-hán, an trụ vào Niết bàn Hưũ dư y dần dần xa ĺa các Hữu, đến lúc thân hoại mạng chung liền nhập vào Niết bàn Vô dư. Quán sát tướng thân do Ấm sanh ra như vậy, thấu rõ bốn Thánh Đế, đạt được quả Tu-đà-hoàn, Tư-đà-hàm, A-na- hàm, A-la-hán, đều được hiện tiền. Quán sát nhiều loại tướng thân sanh ra như vậy, biết được bốn Thánh đế, xa ĺa pháp quán tướng thân sanh ra này và sự biết rõ bốn Thánh đế th́ không đạt được Đạo giải thoát. Muốn cầu Đạo giải thoát, cầu bốn Thánh đế, cầu lòng tin tối thượng, cầu thành tựu bốn quả Sa-môn cầu nhập vào Niết bàn vô dư y th́ đối với Kinh A Tỳ Đàm phải siêng năng quán sát tướng của Ấm giáo pháp của Đấng Chánh Giác Vô Thượng như vậy.

Hôm nay luận bàn về tướng Luật. Các chúng Trời, rồng, Dạ xoa, A-tu-la, Ca-lầu-la, Càn-Thát-bà cung kính tôn trọng cúng dường Thế Tôn, đạt được lợi lớn, đã đạt tâm nguyện đầy đủ, xa ĺa tất cả pháp bất thiện, đầy đủ tất cả pháp thiện, không tham ái, không chấp thủ, không còn các tướng về ngã và ngã sở, tất cả trí tuệ đều đã đạt tự tại, đã đoạn các cõi, để từ bỏ không còn các phiền não, đã giải thoát những pháp có thể giải thoát, vận chuyển bánh xe pháp trong luân hồi sanh tử, hậu thiện được tăng trưởng, tiền thiện được hiện tiền, căn lành khiến được giải thoát, giáo hóa tự tại. Đức Phật hiện ở đời để làm trang nghiêm tạo lợi ích cho chúng sanh. Thế Tôn là con mắt, là trí tuệ, là nghĩa lý, là giáo pháp, là pháp lớn, đối với ba loại chúng sanh, đức Phật là bậc Thầy dẫn dắt giáo hóa, khiến cho người cũng dẫn dắt; làm thầy, cũng khiến cho người làm thầy, là đại thương chủ, có thể biết được đường lớn, đường nhỏ, có thể nói được con đường hoàn hảo, là bậc đại y vương, chuyển luân tối thắng vô thượng trong loài người, là người thọ thân cuối cùng, Sa-môn, đại Sa-môn đạt đến Sa-môn không cấu không uế, thanh tịnh nh́n khắp, có thể ban ánh sáng, ban con mắt, diệt trừ được tối tăm, là ánh sáng vượt qua biển sanh tử, người chưa an th́ khiến được an, đầy đủ tinh tế tối thượng, đầy đủ trí tối thượng, đại dũng mãnh, đại thâu tóm, đại oai đức, đại hùng, đại thần, đại lực, đại dẫn dắt, đức Thế Tôn là bậc nhất, Thế Tôn là bậc tối thắng, đức Thế Tôn thổi loa pháp, đánh trống pháp, dựng cờ pháp, treo phướn pháp và thắp sáng đèn pháp, ngăn đường ác, chỉ bày đượng thiện, diệt trừ điều ác ở thế gian, trừ hiểm nạn ở thế gian, dẹp đường xấu ác, khai mở đường Trời, dùng oai lực thần thông chỉ bày con đường giải thoát, ngoài ra còn bằng oai lực của tuệ, diệt tâm mê hoặc của tất cả chúng sanh, tuôn mưa pháp, hiện rõ bốn vô úy. Như mặt trời mới mọc ánh sáng soi chiếu thế gian, dẹp các con đường lầm lỗi, đưa chúng sanh đến cõi Trời an ổn và các quả vị giải thoát, đã tự độ và độ người khác, đã giải thoát và giải thoát cho người khác, đã an ổn và làm an ổn cho người khác, đã nhập Niết bàn và làm cho người khác được Niết bàn.

Đức Phật đang ở núi Linh-thứu thuộc nước Ma-già-đà. Vua nước Ma-kiệt-đà là Tần-bà-sa-la nghe đức Phật Thế Tôn cùng một ngàn đại Tỳ-kheo đều là những bậc học kỳ cựu của ngoại đạo, các lậu đã dứt, việc làm đã xong, đã đặt gánh nặng xuống, đạt được lợi ḿnh, dứt hết các kiết sử, đối với các chánh lý tâm được giải thoát… Vua nghe như vậy nên rất vui mừng, đích thân ngự giá, binh lính trang nghiêm có oai thế lớn, dùng oai lực của Vua, xuất một vạn hai ngàn xe, một vạn tám ngàn binh lính cưỡi ngựa, cùng với vô số trăm ngàn Bà la môn, cư sĩ nước Ma-kiệt-đà, đã từ thành Vương xá đến chỗ đức Phật, để được gặp Phật và cúng dường. Kiệu xa đến nơi, vua liền bước xuống xe, đi vào trong khu vườn. Lúc này, vua Tần-bà-sa-la từ xa trông thấy Phật, liền cởi bỏ năm loại trang nghiêm như: Mũ báu, dù lọng báu, gươm báu, quạt báu, giày báu. Khi ấy, vua Tần-bà-sa-la nước Ma-kiệt-đà sửa áo bày vai phải, chắp tay hướng về đức Phật, cung kính đảnh lễ ba lần, xưng họ tên:

- Thưa đại đức! Con là vua Tần-bà-sa-la, nước Ma-kiệt-đà.

Thưa ba lần như vậy.

Đức Phật nói:

- Đúng rồi. Ông là vua Tần-bà-sa-la, nước Ma-kiệt-đà.

Phật cũng nói ba lần như vậy, rồi Ngài nói tiếp:

- Này Đại Vương! Ông hãy tự về chỗ ngồi.

Vua Tần-bà-sa-la, nước Ma-kiệt-đà liền đảnh lễ nơi chân đức Phật, rồi lui ra một bên.

Bà-la-môn, cư sĩ nước Ma-kiệt-đà đều ở một chỗ, cũng đảnh lễ nơi chân Phật rồi ngồi qua một bên. Lúc đó, Bà-la-môn cư sĩ nước Ma- kiệt-đà thưa hỏi đức Phật, đức Phật cũng thăm hỏi rồi bảo họ hãy lui ra ngồi một bên. Các Bà-la-môn cư sĩ nước Ma-kiệt-đà, chắp tay hướng về đức Phật đảnh lễ xong, lui ra ngồi một bên. Các Bà-la-môn cư sĩ nước Ma-kiệt-đà từ xa nh́n thấy đức Phật ngồi im lặng.

Bấy giờ, Ưu-lâu-tần-loa-ca-diếp (Âu-lâu-tỳ-loa-ca-diếp) đang ngồi gần đại chúng. Các Bà-la-môn cư sĩ nước Ma-kiệt-đà đều suy nghĩ:

- “Đại Sa-môn này theo Ưu-lâu-tần-loa-ca-diếp học đạo, hay là Ưu-lâu-tần-loa-Ca-diếp theo Đại Sa-môn này học Đạo”? Đức Phật biết được suy nghĩ của các cư sĩ, Bà-la-môn nước Ma-kiệt-đà, Ngài hương về Ưu-lâu-tần-loa-Ca-Diếp dùng kệ hỏi:

Ngươi Ưu-lâu-tần-loa

Nhờ đã thấy được ǵ.

Bỏ đạo cúng dường lửa

Mà theo học đạo này?

Những lý do như vậy

Ông hãy nói với Ta

Ông đã thờ cúng lửa

Thế sao lại bỏ đi?

Ưu-lâu-tần-loa-Ca-Diếp đáp:

Uống ăn các mùi vị

Tham đắm ba loại này

Các tai họa như vậy

Con đã thấy rõ ràng

Nên bỏ đạo thờ lửa

Tâm không sanh an vui.

Đức Phật dạy:

Tâm ông không an vui

Ăn uống các mùi vị

V́ sao tâm không vui

Đạo tối thắng trời, người.

Ông hãy trả lời Ta.

Ca Diếp thưa:

Con thấy Diệt vô dư

Đạo tối thắng bậc nhất,

Dục lạc ở thế gian

Tâm không sanh tham đắm.

Không có tướng khác biệt

Không theo lời dạy khác

V́ thế, bỏ thờ lửa

Tâm không sanh an vui.

Khi cúng dường, thờ lửa

Con bỏ tâm tà xưa

Nhờ đó được giải thoát

Con thật là mù tối.

Thuận theo dòng sanh tử

Không biết Đạo chân chánh

Nay mới gặp Vô vi

Như Lai khéo giảng nói.

Chỗ đại chúng về nương

Thế Tôn: Người dẫn đường

Nay con đã hiểu rõ

Chân lý của Cù Đàm.

Đức Phật dạy:

Đến với Đạo, tu hành

Những niệm ấy đều đúng

Khéo phân biệt pháp tướng

Là đạt được tối thắng.

Ca Diếp! Ông hãy giải đáp thắc mắc cho đại chúng!

Lúc ấy, Trưởng lão Ưu-lâu-tần-loa Ca Diếp liền nhập định, như chỗ tâm khởi, đến phương đông, ở giữa hư không hiện bốn oai nghi: Đi, đứng, ngồi, nằm, trong thân xuất ra lửa. Trưởng lão xuất ra vô số ánh sáng: xanh, vàng, đỏ, trắng, hồng, thủy tinh, hiện tướng thần thông dưới thân phun ra lửa, trên thân phun ra nước trong mát. Các phương Nam, Tây, Bắc, cũng hiện bày vô số thần thông biến hóa như vậy. Sau đó, thâu tóm trở về, chắp tay đảnh lễ đức Phật, thưa:

- Đức Phật là Thầy của con, con là đệ tử của đức Phật.

Tôn giả nói ba lần như vậy.

- Đúng vậy này Ca diếp! Ta là Thầy của ông, ông là đệ tử của Ta. Ca diếp! Ông hãy ngồi đi.

Trưởng lão Ưu-lâu-tần-loa Ca Diếp bèn trở về chỗ ngồi của ḿnh.

Lúc đó cư sĩ Bà la môn nước Ma kiệt Đà đều nghĩ như vậy: “Nhất định không phải Đại Sa-môn này theo Ưu-lâu-tần-loa Ca Diếp học đạo, mà là Ưu-lâu-tần-loa Ca Diếp theo Đại Sa-môn này học đạo”.

Đức Phật Thế Tôn bảo vua Tần-bà-sa-la, nước Ma-kiệt-đà:

Này Đại vương! Sắc cũng sanh cũng diệt, sanh diệt này tương ưng, nên biết Thức, Tưởng,Thọ, Hành cũng sanh cũng diệt, sanh diệt này tương ưng.

- Này Đại vương! Sắc là pháp sanh diệt. Này Thiện nam! Biết việc này rồi th́ Thức, Tưởng,Thọ, Hành cũng là pháp sanh diệt.

Này Đại vương! Thiện nam! Biết sắc không đắm trước, không chấp thủ, không an trụ, không hội nhập, chấp Tưởng, Thọ, Hành là ngã. Này Thiện nam! Biết như vậy th́ không tham đắm, không chấp thủ, không an trụ, không hội nhập.

Này Đại vương! Thiện nam! Chấp sắc là ngã, không tham đắm, không chấp thủ, không hội nhập, khởi tâm vô ngã, Ta nói người này tức đạt được vô lượng vô biên giải thoát khỏi sanh tử.

Các Bà-la-môn cư sĩ nước Ma-kiệt-đà đều nghĩ: “Sắc không phải là ngã, th́ Thức, Thọ, Tưởng, Hành cũng không phải là ngã, như vậy cái ǵ sẽ thành tự thể của ngã, nhân, chúng sanh, chủ thể làm, đối tượng làm, chủ thể khởi, đối tượng khởi chủ thể biết, đối tượng biết. Những việc như trên tức không thể sanh, bất cứ ở mọi chỗ mọi nơi, đã tạo ra các nghiệp quả thiện hay ác th́ ai sẽ thọ nhận Ấm này, ai sẽ xả bỏ Ấm này và ai sẽ thọ nhận Ấm sau?”.

Bấy giờ, đức Thế Tôn biết được những suy nghĩ của các Bà-la- môn cư sĩ nước Ma-kiệt-đà, nên bảo các Tỳ-kheo:

- Tự xưng có ngã đều là phàm phu ngu si, nghe theo lời nói của người khác, đều là không có ngã và ngã sở, v́ khổ sanh nên sanh, v́ khổ diệt nên diệt, v́ Hành sanh nên sanh, v́ Hành diệt nên diệt. Nương vào nhân duyên như vậy, chúng sanh sanh ra thân hành Như Lai biết chúng sanh nối tiếp nhau mà có sanh diệt. Các Tỳ-kheo! Ta thấy tất cả là nhờ mắt thù thắng, thanh tịnh hơn hẳn mắt của loài người. Nếu chúng sanh sanh diệt theo sắc thiện, sắc ác, hoặc là tối thắng, hoặc là thấp hèn, hoặc sanh vào đường thiện, hoặc sanh vào đường ác, theo các pháp ng- hiệp như vậy, Ta đều biết như thật. Các chúng sanh này đầy đủ nghiệp xấu ác của thân, nghiệp xấu ác của miệng, ý chê bai Thánh hiền, đầy đủ pháp nghiệp nhân duyên của tà kiến, nên sau khi qua đời sẽ bị đọa nơi đường ác, đọa trong địa ngục. Lại nữa, chúng sanh đầy đủ nghiệp thiện của thân, đầy đủ nghiệp thiện của miệng, ý không chê bai Thánh hiền, v́ chánh kiến nên tạo ra pháp nghiệp chánh kiến, nhờ nhân duyên này nên sau khi qua đời, liền được sanh nơi đường thiện, sanh lên cõi trời. Những điều như vậy Ta đều thấy biết. Ta cũng không nói: “Đây là ngã, đây là chúng sanh, đây là mạng sống, đây là người, đây là tạo tác, đây là sanh, đây là chủ thể sanh, chủ thể khởi, đối tượng khởi, chủ thể biết, đối tượng biết... những việc như trên là không sanh, không có. Sự thọ nhận nghiệp quả thiện ác đã tạo tác, ở mọi chỗ mọi nơi, bỏ Ấm này theo Ấm sau, là các pháp khác nhau, nương tựa nhau. Các pháp nương tựa nhau là: Pháp này có nên pháp kia sanh. Như Vô minh duyên Hành, Hành duyên Thức, Thức duyên Danh sắc, Danh sắc duyên Lục nhập, Lục nhập duyên Xúc, Xúc duyên Thọ, Thọ duyên Ái, Ái duyên Thủ, Thủ duyên Hữu, Hữu duyên Sanh, Sanh duyên Lão tử, Ưu, Bi, khổ não, khởi lên Đại khổ Ấm tích tập như vậy.

Pháp này không nên pháp kia diệt Vô minh diệt th́ Hành diệt, Hành diệt th́ Thức diệt, Thức diệt th́ Danh sắc diệt, Danh sắc diệt th́ Lục nhập diệt, Lục nhập diệt th́ Xúc diệt, Xúc diệt th́ Thọ diệt, Thọ diệt th́ Ái diệt, Ái diệt th́ Thủ diệt, Thủ diệt th́ Hữu diệt, Hữu diệt th́ Sanh diệt, Sanh diệt th́ Lão tử, Ưu, Bi, khổ não... diệt, các Đại khổ Ấm diệt như vậy.

Như vậy này các Tỳ-kheo! Pháp hữu vi đều là khổ, Niết bàn là tịch diệt. Do tập nên Khổ tích tập, nhờ Diệt nên khổ trừ diệt. Đoạn vốn là không tương tục, không tương tục nên Diệt. Cuối cùng được chấm dứt khổ như vậy. Này Tỳ-kheo! Thế nào gọi là Diệt? Là cảnh giới Khổ đã chấm dứt, nên gọi là tịch diệt, tịch diệt cũng là đoạn tận. Đó là cảnh giới thanh tịnh tịch diệt. Nếu ĺa tất cả các phiền lụy th́ đoạn tận ái hết, ĺa ham muốn, tức là Niết bàn tịch diệt.

Bấy giờ đức Thế Tôn lại bảo vua Tần-bà-sa-la nước Ma-kiệt-đà:

- Này Đại vương! Sắc là thường hay vô thường?

- Bạch Thế Tôn! Là vô thường.

- Khổ là thường hay vô thường?

- Bạch Thế Tôn! Khổ là vô thường.

- Đối với pháp sanh diệt, các đệ tử Thanh văn lại khởi tưởng như vậy: “Ta chính là Ngã, những vật của Ta là Ngã sở”.

- Điều này không đúng. Bạch Thế Tôn.

- Này Đại vương! Ý ông như thế nào? Thức, Thọ, Tưởng, Hành là thường hay vô thường?

- Bạch Thế Tôn! Là vô thường.

- Các khổ này là thường hay vô thường?

- Khổ đều là vô thường. Bạch Thế Tôn.

Đức Thế Tôn nói:

- Nếu các khổ này là vô thường tức là pháp sanh diệt. Nhưng các đệ tử Thanh văn lại khởi tưởng như vầy: “Ta chính là Ngã, những vật của Ta là Ngã sở”.

- Việc này không đúng. Bạch Thế Tôn!

Theo những việc như vậy. Này Đại vương! Nếu có sắc nhỏ, quá khứ, vị lai, hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài, hoặc rộng lớn, hoặc nhỏ hẹp, hoặc tăng, hoặc giảm, hoặc gần, hoặc xa... tất cả những sắc này đều chẳng phải là Ngã, ngã sở. Do đó, nên dùng chánh trí quán sát đúng như thật như vậy: Nếu có Thọ, nếu có Tưởng, nếu có Hành, nếu có Thức quá khứ, vị lai, hiện tại, hoặc trong, hoặc ngoài, hoặc rộng lớn, hoặc nhỏ hẹp, hoặc tăng, hoặc giảm, hoặc gần, hoặc xa v.v… th́ tất cả những pháp này đều chẳng phải là ngã, ngã sở. Nếu dùng chánh trí quán sát đúng như thật như vậy: Đệ tử chân chánh như vậy, có tri kiến như vậy, nên nhàm chán Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức v.v… cũng sanh khởi nhàm chán. Nhàm chán nên xa ĺa chán ĺa nên được giải thoát. V́ giải thoát nên được kiến tuệ, sự sống của Ta đã hết, các lậu đã dứt, việc làm đã xong, không còn thọ thân đời sau.

Khi nghe Phật giảng nói các pháp như vậy, vua Tần-bà-sa-la nước Ma-kiệt-đà không còn các đắm nhiễm, xa ĺa cấu uế, đối với các pháp, đạt được pháp nhãn thanh tịnh. Khi ấy, tám vạn chư thiên và vô lượng trăn ngàn Bà-la-môn cư sĩ nước Ma-kiệt-đà đối với pháp cũng đạt được pháp nhãn thanh tịnh. Vua Tần-bà-sa-la nước Ma-kiệt-đà thấy pháp, đạt được pháp, hiểu rõ pháp, thể nhập pháp sâu xa, vượt qua tâm mong cầu, thoát được các lưới nghi, không theo lời người khác, lại càng không tin theo đạo khác, ở trong giáo pháp của Phật đạt được vô uý, nên từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa áo bày vai phải, chắp tay đảnh lễ Phật và thưa:

- Kính bạch Thế Tôn! Con đã được độ thoát, hôm nay con xin quy y Thế Tôn và Tỳ-kheo Tăng, xin đức Thế Tôn chấp nhận con làm Ưu bà tắc, từ nay cho đến suốt đời, con xin quy y, không sát sanh, các nghiệp luôn thanh tịnh. Xin đức Thế Tôn đến thành Vương Xá con xin được trọn đời cúng dường đức Thế Tôn các vật cần dùng: Y phục, thức ăn uống, đồ nằm, thuốc thang. Xin đức Thế Tôn và Tỳ-kheo Tăng đều nhận lời thỉnh mời của con.

Sau khi Vua Tần-bà-sa-la nước Ma-kiệt-đà mời thỉnh, đức Phật ngồi im lặng. Vua Tần-bà-sa-la nước Ma-kiệt-đà đã biết đức Phật im lặng nhận lời, liền cúi đầu đảnh lễ nơi chân đức Phật, rồi từ tạ lui ra.

Bấy giờ, Đức Thế Tôn hướng về thành ấy, lần lượt đi đến thành Vương Xá, ở trong vườn trúc Kha-Lan-Đà.

Lúc ấy, ở thành Vương Xá có một vị đạo sĩ tên là San-đồ-di, giáo hóa chưa lâu, số người tôn kính vị ấy làm theo để tu tập rất đông. Vị này có hai người đệ tử thống lãnh đồ chúng: Một người tên là Ưu-bà-để-sa, một người tên là Cổ- lợi-đa. Hai người đó cùng nhau giao ước với nhau: “Nếu ai đạt được quả vị cam lồ tối thắngchắc chắn phải cùng nhau chia xẻ”. Bấy giờ, Trưởng lão A-thuyết-thị vào sáng sớm, ôm b́nh bát vào thành Vương Xá để khất thực. Khi đó, đạo sĩ Ưu-ba-để-sa từ trong thành Vương Xá đi ra, trên đường đi có vài duyên sự, đạo sĩ Ưu-ba-để-sa từ xa nh́n thấy Trưởng lão A-thuyết-thị, lòng rất vui mừng, trịnh trọng nh́n Trưởng lão đang mặc y, thấy vậy đạo sĩ suy nghĩ: “Trong thành Vương- xá này, những người xuất gia học đạo, không thấy có người nào oai nghi như thế. Hôm nay ta nên thưa hỏi người xuất gia này: Ai là Thầy ông? Ông đã xuất gia ở đâu? Ông theo học giáo pháp của ai?”. V́ muốn thưa hỏi nên đạo sĩ đứng bên đường để đợi Trưởng lão A-thuyết-thị đến. Đạo sĩ Ưu-ba-để-sa hỏi Trưởng lão A-thuyết-thị:

- Thưa Tôn giả! Ai là Thầy ông? Ông xuất gia với ai? Ông theo giáo pháp của ai?

Trưởng lão nói:

- Sa-môn Cù Đàm cạo bỏ râu tóc, mặc áo hoại sắc, có lòng tin chân chánh, xả bỏ hữu vi, xuất gia học đạo, chứng đạo Chánh đẳng Chánh giác Vô thượng, Đức Thế Tôn ấy là Thầy của tôi, tôi xuất gia theo Ngài, tôi theo giáo pháp của Ngài.

- Thưa Trưởng lão! Xin Trưởng lão giảng nói pháp ấy cho tôi được chăng? Trưởng lão A-thuyết-thị đáp:

- Tôi còn non kém, sở học cạn cợt nên chưa có thể giảng nói được pháp rộng lớn sâu xa của Như Lai Vô thượng chánh đẳng giác. Hôm nay, tôi chỉ xin lược nói một vài ý nghĩa trong giáo pháp.

- Xin giảng nói cho tôi, tôi chỉ cần nghĩa lý, không cần văn tự.

Lúc ấy, Trưởng lão A-thuyết-thị nói kệ:

Nếu pháp từ nhân sanh

Như Lai nói nhân ấy

Diệt các nhân như vậy

Đó là lời Phật dạy.

Khi Trưởng lão nói các pháp như thế, đạo sĩ Ưu-ba-để-sa không còn đắm nhiễm, xa ĺa được cấu uế, đối với pháp đạt được pháp nhãn thanh tịnh. Lúc đó, đạo sĩ Ưu-ba-để-sa thấy được pháp rồi đạt được pháp, hiểu rõ pháp, thể nhập pháp sâu xa, vượt khỏi tâm mong cầu, vượt khỏi lưới nghi ngờ, không còn tin vào đạo người khác, không theo lời dạy khác, ở trong giáo pháp của đức Thế Tôn, đạt được vô uý, bèn từ chỗ ngồi đứng dậy sửa áo bày vai phải, chắp tay hướng về Trưởng lão A-thuyết-thị làm lễ và thưa:

- Giáo pháp sâu xa như vậy, đức Thế Tôn đã giảng nói, không lay động, không sầu não, vô số na-do-tha kiếp, từ xưa đến nay tôi chưa từng thấy nghe. Hôm nay đức Thế Tôn đang ở đâu?

- Ở tại khu vườn Trúc Kha-Lan-Đà, thuộc thành Vương-xá.

Bấy giờ, đạo sĩ Ưu-ba-để-sa nghe Trưởng lão A-thuyết-thị nói xong, vô cùng vui mừng, cúi đầu đảnh lễ nơi chân Trưởng lão A-thuyết- thị rồi đi.

Đạo sĩ Ưu-ba-để-sa đến chỗ đạo sĩ Cổ-lợi-đa, đạo sĩ Cổ-lợi-đa từ xa trông thấy đạo sĩ Ưu-ba-để-sa, liền nói:

- Các căn của ông sao hân hoan đến như vậy, sắc mặt lại thanh tịnh, màu da trắng sáng, Trưởng lão! Ông đã đạt được cam lồ phải không?

Nếu đúng như vậy, này Trưởng lão! Xin hãy giảng nói pháp cho tôi.

Khi ấy, đạo sĩ Ưu-ba-để-sa nói kệ:

Nếu pháp do nhân sanh

Như Lai nói nhân này

Diệt các nhân như thế

Đó là lời Phật dạy.

- Trưởng lão hãy nói lại một lần nữa cho tôi:

Nếu pháp do nhân sanh

Như Lai nói nhân này

Diệt các nhân như thế

Đó là lời Phật dạy.

Khi nghe nêu giảng các pháp như vậy, đạo sĩ Cổ-lợi-đa không còn đắm nhiễm, xa ĺa cấu uế, đối với pháp đạt được pháp nhãn thanh tịnh. Lúc này, đạo sĩ Cổ-lợi-đa thấy được pháp rồi đạt được pháp, hiểu rõ pháp, thể nhập pháp sâu xa, vượt khỏi tâm mong cầu, vượt khỏi lưới nghi ngờ, không còn tin vào đạo người khác, không theo lời dạy khác, ở trong giáo pháp của đức Thế Tôn đạt được vô uý, nên từ chỗ ngồi đứng dậy sửa áo bày vai phải, chắp tay hướng về Ưu-ba-để-sa làm lễ và tôn trọng thưa:

- Đức Thế Tôn đã chỉ dạy giáo pháp sâu xa như vậy, đã giảng nói, không lay động, không sầu não, vô số na-do-tha kiếp từ xưa đến nay tôi chưa từng thấy nghe. Hiện nay đức Thế Tôn đang ở đâu?

- Ở tại khu vườn Trúc ông Kha-Lan-Đà, thuộc thành Vương-xá. Chúng ta hãy cùng nhau đi đến chỗ đức Thế Tôn, ở đấy để tu hành phạm hạnh, cũng nên đến chỗ đồ chúng của Ngài, đại chúng đó cũng có trí tuệ bằng chúng ta.

Bấy giờ, đạo sĩ Ưu-ba-để-sa và Cổ-lợi-đa bảo với các đệ tử Bà- la-môn :

- Chúng tôi muốn đến chỗ đức Thế Tôn tu hành phạm hạnh, hôm nay các ông thấy thế nào?

Đáp: - Chúng con có được trí tuệ đều nhờ thầy dạy, nếu Thầy nương theo đức Thế Tôn tu hành phạm hạnh th́ chúng con cũng theo thầy xuất gia.

- Này Bà-la-môn các ông! Nên biết, hôm nay chính là đúng thời.

Thế là Ưu-ba-để-sa, Cổ-lợi-đa cùng với hai trăm năm mươi quyến thuộc ra khỏi thành Vương-xá đi đến chỗ đức Thế Tôn.

Lúc ấy, đức Thế Tôn đang v́ vô số trăm ngàn chúng sanh giảng nói giáo pháp. Đức Thế Tôn từ xa nh́n thấy hai đạo sĩ Ưu-ba-để-sa và Cổ-lợi-đa với hai trăm năm mươi người đi theo, liền bảo các Tỳ-kheo:

- Các Tỳ-kheo! Các vị hãy xem hai người bạn ấy, họ đều là người đứng đầu, thống lãnh đồ chúng đang đến nơi này. Ưu-ba-để-sa và Cổ- lợi-đa theo Như Lai như vậy, sẽ thành hai đệ tử bậc nhất của Ta: Một người là thần thông bậc nhất, một người là trí tuệ bậc nhất. Trong đại chúng có Tỳ-kheo nói kệ:

Thấy hai người này đến

Tên Ưu-ba-để-sa

Cùng với Cổ-lợi-đa

Chưa đến vườn Trúc này

Nay Thế Tôn thọ ký

Trí tuệ Phật vô biên

Các căn hơn người đời

Đầy đủ Ba-la-mật.

Đức Thế Tôn là bậc tối thượng trong đời, hai vị ấy sẽ làm đệ tử lớn. Đức Thế Tôn đã thọ ký, một là thần thông bậc nhất, hai là trí tuệ bậc nhất.

Khi đó, Ưu-ba-để-sa và Cổ-lợi-đa đi đến chỗ Phật, đảnh lễ nơi chân Phật rồi ngồi qua một bên, bạch Phật:

- Chúng con nguyện được ở trong giáo pháp của đức Thế Tôn xuất gia thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo, tu tŕ phạm hạnh. Như vậy là hai đạo sĩ ấy, đối với giáo pháp tự nhiên được xuất gia, thọ giới làm Tỳ-kheo. Bấy giờ, các Tỳ-kheo vào buổi sáng, mặc y, mang b́nh bát vào thành Vương-xá để khất thực, dân chúng trong thành này thấy đồ chúng của đạo sĩ San-đồ-di xuất gia thọ giới, nên đối với các Tỳ-kheo, họ liền trách mắng, nói kệ:

Phật đến thành Vương-xá

Thuộc nước Ma-kiệt-đà

V́ sao lại giáo hóa

Đồ chúng San-Đồ-di.

Các Tỳ-kheo đều im lặng không đáp lại, v́ chưa hiểu rõ lại không có biện tài. Các Tỳ-kheo cứ theo thứ lớp khất thực, thọ thực xong, liền trở về chỗ của ḿnh cất y bát, rửa chân rồi đi đến chỗ Phật. Đến nơi, họ cúi đầu đảnh lễ, lui ngồi một bên.

Các Tỳ-kheo thưa Phật:

- Kính bạch đức Thế Tôn! Chúng con cùng các Tỳ-kheo, vào buổi sáng, mặc y, mang bát vào thành Vương-xá để khất thực. Lúc đó, dân chúng trong thành thấy đồ chúng của đạo sĩ San-đồ-di xuất gia thọ giới, liền nói kệ trách mắng:

Phật đến thành Vương-xá

Thuộc nước Ma-kiệt-đà

V́ sao lại giáo hóa

Đồ chúng San-Đồ-di.

Các Tỳ-kheo đều im lặng không đáp lại, v́ chưa hiểu rõ và không có biện tài. Đức Phật bảo:

- Nếu dân chúng trong thành Vương-xá nói như vậy, các ông nên trả lời như vầy:

Bậc Đại hùng cứu độ

Như Lai dùng chánh pháp

Pháp thiện dạy chúng sanh

Ai không biết mới trách.

Khi nói như vậy, mọi người trong thành Vương-xá sẽ im lặng không đáp, tức đều mất biện tài.

Các Tỳ-kheo vào sáng hôm sau, mặc y, mang b́nh bát vào thành Vương-xá khất thực, dân chúng trong thành Vương-xá thấy đồ chúng của đạo sĩ San-đồ-di hiện là Tỳ-kheo nên lại nói kệ trách mắng:

Phật đến thành Vương-xá

Thuộc nước Ma-kiệt-đà

V́ sao lại giáo hóa

Đồ chúng San-Đồ-di?

Lúc ấy, các Tỳ-kheo liền nói kệ đáp:

Bậc Đại hùng cứu độ

Như Lai dùng chánh pháp

Pháp thiện dạy chúng sanh

Ai không biết mới trách.

Chư vị nói như vậy rồi, dân chúng trong thành Vương-xá liền im lặng không đáp tức mất hết biện tài.

Lúc ấy, đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:

- Ngươi còn mặc y phục ngoại đạo, không nên độ họ xuất gia.

Đức Phật liền chế giới: “Người mặc y phục ngoại đạo, không nên độ họ xuất gia”.

Lúc đó, các Tỳ-kheo không biết thế nào là độ ngoại đạo xuất gia, liền đem việc này lên thưa Phật, Phật dạy:

- V́ vậy, Tỳ-kheo cần phải học hỏi.

Trong lúc ấy, có ngoại đạo thuộc họ Độc Tử ở thành Vương-xá, ngoại đạo Độc Tử bèn đi đến chỗ đức Thế Tôn, thăm hỏi Phật rồi, nêu bày nhiều luận thuyết xong lui ra ngồi một bên. Sau đó, ngoại đạo Độc Tử thưa Phật:

- Hôm nay, tôi muốn hỏi Sa-môn Cù Đàm một vài nghĩa lý, xin ngài chấp nhận giảng nói cho tôi. Đức Thế Tôn im lặng.

Lần thứ hai, lần thứ ba cũng nói như vậy, đức Thế Tôn cũng im lặng. Ngoại đạo Độc Tử lại thưa Phật:

- Tôi ở trong đêm tối đã lâu, thưa Thế Tôn Cù Đàm! Hôm nay, tôi xin hỏi một vài nghĩa lý, xin Ngài chấp nhận giảng nói cho tôi. Lúc ấy, đức Phật nghĩ:

- Ngoại đạo Độc Tử này, từ lâu không dua nịnh, không giả dối, tánh ngay thẳng, trong sạch, nếu thưa hỏi điều ǵ cũng là để hiểu rõ về nghĩa lý, chẳng phải là để làm não loạn Ta. Ta nên theo như nghĩa bí mật của A-tỳ-đàm, nghĩa bí mật của Luật để giảng giải những điều nghi vấn ấy”. Biết tâm niệm của ngoại đạo Độc Tử rồi. Đức Phật nói:

- Này Độc Tử! Hãy hỏi tùy theo sở thích của ngươi.

- Thưa Cù Đàm! Thiện, bất thiện là có hay là không?

- Này Độc Tử! Có thiện có bất thiện.

- Lành thay! Thưa Thế Tôn Cù Đàm! Xin giảng nói pháp thiện, pháp bất thiện cho tôi, khiến tôi nhận biết về pháp thiện pháp bất thiện.

- Này Độc Tử! Ta sẽ giảng rõ về thiện ác cho ngươi. Bây giờ sẽ lược nói, hãy lắng nghe: Dục nhiễm là ác, từ bỏ dục nhiễm là thiện. Sân si là ác, không sân si là thiện. Sát sanh là ác, không sát sanh là thiện. Trộm cắp, tà dâm, nói dối, nói hai lưỡi, nói lời thô ác, nói thêu dệt, tham lam bỏn sẻn, tà kiến là ác, chánh kiến là thiện.

- Này Độc Tử! Ta đã nói ba loại pháp thiện, ba loại pháp ác. Như vậy, nếu đệ tử của Ta biết đúng như thật về ba loại ác, biết đúng như thật về ba loại thiện, mười loại ác, mười loại thiện, biết Dục đã hết, Sân đã hết, Si đã hết. Do Dục hết, Sân hết, Si hết, các lậu hết th́ được tâm vô lậu giải thoát, được trí giải thoát, tự nhiên thấy pháp, chứng đắc pháp, sự sanh đã hết, phạm hạnh đã thành, việc cần làm đã xong không còn thọ thân đời sau nữa.

- Thưa Cù Đàm! Có một Tỳ-kheo nào đối với giáo pháp này, các lậu đã hết, đối với pháp vô lậu, tâm được giải thoát, như trên đã nói, mà không còn thọ đời sau không?

- Này Độc Tử! Chẳng phải một Tỳ-kheo, chẳng phải hai, chẳng phải ba, chẳng phải năm cho đến một trăm mà vô số Tỳ-kheo như vậy, ở trong pháp này, các lậu đã dứt, đạt được vô lậu, như trước đã nói, không còn thọ đời sau nữa.

- Thưa Cù Đàm! Như Tỳ-kheo, còn có một Tỳ-kheo ni nào, ở trong giáo pháp này, các lậu đã dứt, đạt được vô lậu, tâm được giải tho- át, như trước đã nói, không còn thọ đời sau nữa chăng?

- Này Độc Tử! Chẳng phải một Tỳ-kheo ni, chẳng phải hai, chẳng phải ba, chẳng phải năm cho đến một trăm, mà là vô lượng Tỳ-kheo ni như vậy, ở trong pháp này, dứt sạch các lậu, đạt được vô lậu, tâm được giải thoát, như trước đã nói, không còn thọ đời sau nữa.

-Thưa Cù Đàm! Như Tỳ-kheo ni, còn có Ưu-bà-tắc ở trong giáo pháp này, tu hành phạm hạnh, vượt khỏi sự mong cầu, vượt khỏi lưới nghi chăng?

- Này Độc Tử! Chẳng phải một Ưu-bà-tắc, chẳng phải hai, chẳng phải ba, chẳng phải năm cho đến một trăm, mà là vô lượng Ưu-bà-tắc, ở trong giáo pháp này, đối với năm loại trói buộc khác nhau đều được giải thoát, hóa sanh, liền ở trong Niết bàn, không còn thối lui, theo đúng lẽ sẽ không trở lại cõi này.

- Thưa Cù Đàm! Giống như Tỳ-kheo, Tỳ-kheo ni, Ưu-bà-tắc lại có Ưu-bà-di tu hành phạm hạnh, vượt khỏi sự mong cầu, vượt khỏi lưới nghi chăng?

- Này Độc Tử! Chẳng phải một, chẳng phải hai, chẳng phải ba, chẳng phải năm cho đến một trăm, mà là vô số Ưu-bà-di, ở trong giáo pháp này, đối với năm loại ràng buộc khác nhau, đều được giải thoát, hóa sanh, liền ở trong Niết bàn, không còn thối lui, theo đúng lẽ sẽ không trở lại cõi này.

- Thưa Cù Đàm! Ngoài Tỳ-kheo, Tỳ-kheo ni, Ưu-bà-tắc phạm ha- ïnh, Ưu-bà-di phạm hạnh, có một Ưu-bà-tắc nào thọ năm dục lạc, ở trong giáo pháp này vượt thoát sự mong cầu, vượt thoát lưới nghi chăng?

- Này Độc Tử! Chẳng phải một Ưu-bà-tắc, chẳng phải hai, chẳng phải ba, chẳng phải năm cho đến một trăm, mà có vô lượng, ở trong giáo pháp này, có nhiều vợ con ở nhà, tham đắm hương hoa, chuỗi ngọc, mặc quần áo đẹp, có dầu xoa thân, trang sức nhiều châu báu, sai khiến các nô tỳ, đều được thoát khỏi ba loại ràng buộc, làm giảm dâm dục, sân hận, ngu si, đạt được quả Tư-đà-hàm, chỉ còn một lần trở lại thế giới này, dứt hết các khổ đau.

- Thưa Cù Đàm! Ngoài Tỳ-kheo, Tỳ-kheo ni, Ưu-bà-tắc phạm hạnh, Ưu-bà-di phạm hạnh, Ưu-bà-tắc thọ năm thứ dục lạc, có Ưu-bà- di nào thọ hưởng năm thứ dục lạc, ở trong giáo pháp này, vượt thoát sự mong cầu, vượt thoát lưới nghi chăng?

- Này Độc Tử! Chẳng phải một Ưu-bà-di, chẳng phải hai, chẳng phải ba, chẳng phải năm cho đến một trăm, mà có vô lượng, ở trong giáo pháp này, nuôi dưỡng con cái, sai khiến nô tỳ như trước, đều được giải thoát ba loại trói buộc, ngược dòng sanh tử, đạt tâm không thối lui, chắc chắn chứng thành chánh giác, bảy lần thọ thân ở cõi này, bảy lần sanh lên cõi trời, lại làm thân người dứt hết các khổ.

- Pháp của Sa-môn Cù Đàm thành tựu chánh giác như vậy, nếu các Tỳ-kheo đều được chứng đắc, Tỳ-kheo ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di tu phạm hạnh, Ưu-bà-tắc thọ dục lạc, Ưu-bà-di thọ dục lạc cũng đều được như vậy.

Thưa Thế Tôn! Giáo pháp như thế th́ không thành tựu đầy đủ, v́ pháp của Cù Đàm đã thành tựu Chánh giác th́ Tỳ-kheo đều chứng đắc, Tỳ-kheo ni, Ưu-bà-tắc tu phạm hạnh, Ưu-bà-di tu phạm hạnh, Ưu-bà- tắc thọ dục lạc, Ưu-bà-di thọ dục lạc cũng được như vậy, nhờ đó giáo pháp của Cù Đàm mới được đầy đủ. Thưa Cù Đàm! Hôm nay tôi muốn nói ví dụ:

- Này Độc Tử! Hôm nay chính là đúng lúc.

- Đúng vậy, thưa Cù Đàm! Như trời mưa nước chảy thành dòng.

Cũng vậy, Thế Tôn! Cù Đàm chỉ dạy tất cả nam, nữ, đồng nam, đồng nữ, hoặc già, hoặc trẻ, thuận theo Niết bàn, trôi chảy theo dòng Niết bàn, chảy đến tận nguồn Niết bàn, tùy thuận nói Niết bàn. Kỳ lạ thay đấng khéo hiểu biết! Lạ thay bậc khéo nói pháp! Thưa Cù Đàm! Nếu có đạo sĩ ngoại đạo xuất gia, hoặc đến, hoặc mong cầu, ở trong pháp tự nhiên được xuất gia, thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo, trong bao lâu th́ được nương ở cùng chúng Tỳ-kheo?

- Này Độc Tử! Nếu đạo sĩ ngoại đạo xuất gia, hoặc đến, hoặc mong cầu, ở trong pháp tự nhiên được xuất gia, thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo, th́ nên nương vào Tỳ-kheo Hòa thượng, trong bốn tháng mỗi ngày đều khoác ca sa để thử, rồi theo hai điều để suy xét Ta đã nói như vậy.

- Thưa Cù Đàm! Nếu đạo sĩ ngoại đạo xuất gia, hoặc đến, hoặc mong cầu, ở trong pháp tự nhiên được xuất gia, thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo th́ nên nương vào Tỳ-kheo Hòa thượng, trong bốn tháng mỗi ngày đều khoác ca sa để thử. Hôm nay con muốn không những nương theo bốn tháng, mà còn nương theo bốn năm, hôm nay con nguyện ưa thích ở trong pháp tự nhiên được xuất gia, thọ giới cụ túc làm Tỳ-kheo, con nương theo Thế Tôn để tu phạm hạnh.

- Này Độc Tử! Nhưng trước đây Ta đã từng nói hai điều cứu xét.

- Thưa Cù Đàm! Ngài đã nói điều đó.

Bấy giờ, đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:

- Này các Tỳ-kheo! Hãy độ đạo sĩ Độc Tử xuất gia, cho thọ giới Cụ túc.

Đạo sĩ Độc Tử đã ở trong giáo pháp, tự nhiên được xuất gia thọ giới cụ túc. Trưởng lão Độc Tử sau khi thọ giới Cụ túc được nửa tháng, mới đến học tuệ, nên học, nên quán sát, nên chí tâm, nên thấu hiểu. Các tuệ như vậy đã thấy, đã biết, đã hiểu và chứng đắc chánh pháp của Thế Tôn.

Lúc ấy, Trưởng lão Độc Tử suy nghĩ:

-”Ta đã học tuệ, nên học, nên quán sát, nên chí tâm, nên thấu hiểu, tất cả các tuệ này, đã thấy, đã biết, đã học, đã chứng đắc chánh pháp của đức Thế Tôn. Hôm nay chính là đúng lúc ta nên đi đến chỗ Thế Tôn”.

Trưởng lão Độc Tử bèn đi đến chỗ Thế Tôn, đến nơi đảnh lễ chân Phật, lui ra đứng một bên, sau đó Trưởng lão Độc Tử thưa Thế Tôn:

- Kính bạch đức Thế Tôn! Con đã học tuệ, nên học, nên quán sát, nên chí tâm, nên thấu hiểu, tất cả các tuệ này, đã thấy, đã biết, đã học, đã chứng đắc chánh pháp của đức Thế Tôn. Lành thay! Xin Thế Tôn giảng nói chánh pháp cho con, để con được gần gũi, không còn buông lung, cho đến chuyện cũ cũng không tái diễn.

- Như vậy, này Độc Tử! Nên gần gũi hai pháp quán sát, tu tập hai pháp như vậy, nếu gần gũi, quán sát, tu tập, th́ được tánh tuệ, biết rõ các tánh, biết vô số tánh, biết vô lượng tánh, hiểu vô lượng tánh.

- Này Độc Tử! Nếu Tỳ-kheo sắp suy nghĩ: “Vui thay! Ta ĺa các dục, ta xa ĺa các pháp ác bất thiện, có mong cầu, có lường tính, tịch tĩnh an lạc trụ vào Thiền thứ nhất là diệt trừ mong cầu, không còn lường tính, khiến đạt Hỷ nên nhất tâm không còn mong cầu, không còn lường tính. An trụ vào thiền thứ hai, xa ĺa Hỷ nên trụ trong Xả, an trụ trong niệm th́ biết rõ chứng được chánh đế, xả niệm an lạc. An trụ vào thiền thứ ba, ĺa lạc, ĺa khổ, diệt Ưu, Hỷ, không khổ không lạc, đều xả niệm thanh tịnh. An trụ vào thiền thứ tư, Từ, Bi, Hỷ, Xả, Không vô biên xứ, Thức vô biên xứ, Vô sở hữu xứ, Phi tưởng phi phi tưởng xứ. Vui thay! Ta đã xa ĺa ba loại trói buộc, đạt được quả Tu-đà-hoàn, xa ĺa ba loại trói buộc rồi th́ làm mỏng dâm dục, sân hận, ngu si, đắc quả Tư-đà-hàm, thành tựu các thần lực, nhãn căn thanh tịnh, ý căn thanh tịnh, ở nơi Bổn xứ, thoát khỏi sanh tử, dứt sạch các lậu, thành tựu như vậy, đầy đủ vô số năng lực thần thông, dùng một thân có thể làm thành vô lượng thân, dùng vô lượng thân làm thành một thân, có thể làm sáng, có thể làm tối, quán sát đầy đủ về các tuệ, đi qua đá, đi qua tường vách, đi qua bờ rào thân không bị chướng ngại, đi vào trong đất, giống như đi trong hư không, có thể xuất ra, có thể đi vào trong đất giống như vào ra ở trong nước, ngồi kiết già giữa hư không, bước đi giống như chim bay, mặt trời mặt trăng có ánh sáng, nhưng tay có thể sờ nắm, cho đến thân bay lên cõi Phạm thiên, dùng như ý thông (thần túc thông), luôn được tự tại ở trong pháp môn có sự mong cầu.

Vui thay! Ta là Tỳ-kheo, nhờ tai thanh tịnh vượt hơn tai của người thường, nghe được hai thứ tiếng, hoặc trời hoặc người, hoặc gần hoặc xa, tùy theo suy nghĩ liền được hiện tiền.

Đối với pháp môn nếu có mong cầu: “Vui thay! Ta là Tỳ-kheo được biết mong cầu của chúng sanh khác, biết được người khác đã có tâm lường tính, tâm nhớ nghĩ, đều biết đúng như thật”. Có tâm mong muốn như vậy đều biết đúng như thật, tâm xa ĺa tham dục, tưởng ĺa dục như vậy đều biết đúng như thật, có dục ĺa dục, có sân ĺa sân, có si ĺa si, tâm chánh niệm, tâm buông lung, tâm cao thượng, tâm thấp kém, tâm tịch tĩnh, tâm rất tịch tĩnh, tâm tạo tác, tâm không tạo tác, tâm giải thoát, tâm không giải thoát, như vậy đều biết đúng như thật, tùy tâm hướng đến điều ǵ đều có thể được như ý, đối với pháp môn có sự mong cầu. “Vui thay! Ta là Tỳ-kheo, có vô lượng phân biệt, nhớ nghĩ biết việc đời trước, như vậy một đời, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười; hai mươi, ba mươi, bốn mươi, năm mươi; trăm đời, ngàn đời, trăm ngàn đời,vô lượng số kiếp quá khứ, hiện tại, vị lai như thế đều nhớ biết. Như đã từng có chúng sanh tên đó…, lúc ấy ta ở chỗ đó… tên đó…, giòng họ như vậy, ăn uống như vậy, biết khổ vui như vậy, tuổi thọ như vậy, sống lâu như vậy, mong sống, chấm dứt như vậy, đã chết ở chỗ đó lại sanh ở chỗ kia, hoặc chết ở chỗ kia lại sanh ở chỗ này, như tướng mạo, như xứ sở, vô số phân biệt, nhớ biết việc đời trước tùy theo tâm đã hướng đến điều ǵ đều được như ý”.

Đối với pháp môn đã có sự mong cầu: “Vui thay! Ta là Tỳ-kheo, dùng mắt thanh tịnh vượt hơn mắt của người thường, thấy các chúng sanh khi chết khi sống, sắc đẹp sắc xấu, hoặc tăng hoặc giảm, hoặc hướng đến cõi thiện, hướng đến cõi ác, tùy theo việc, tùy theo nghiệp của chúng sanh, đều biết đúng như thật. Những chúng sanh này thân đầy đủ nghiệp ác, miệng đầy đủ nghiệp ác, chê bai Thánh Hiền, tà kiến, đầy đủ nghiệp tà kiến. Do nhân duyên này, nên thân hoại mạng chung bị đọa vào đường ác, sanh trong địa ngục. Lại nữa, các chúng sanh này thân đầy đủ nghiệp thiện, ý đầy đủ nghiệp thiện, không chê bai Thánh Hiền, có chánh kiến, đầy đủ nghiệp chánh kiến, pháp theo nhân duyên. Nhờ nhân duyên này, nên thân hoại mạng chung được hướng đến cõi thiện, sanh lên cõi trời, tùy tâm hướng đến điều ǵ đều được như ý”.

Đối với pháp đã có sự mong cầu: “Vui thay! Ta là Tỳ-kheo, đã dứt sạch các lậu, tâm được vô lậu giải thoát, đạt được tuệ giải thoát, hoàn toàn chứng đắc pháp tự nhiên. Sự sanh của Ta đã hết, phạm hạnh đã thành, việc làm đã xong không còn trở lại đời sau nữa. Tùy tâm hướng đến điều ǵ đều được như ý”.

Đối với pháp môn có sự mong cầu, đã giác ngộ pháp, hỷ lạc là bằng chứng tùy tâm hướng đến điều ǵ đều được như ý. Các Tỳ-kheo này đối với các pháp môn nên gần gũi hai pháp như vậy, nên quán sát, nên tu tập. Đã tu tập hai pháp này rồi, nên gần gũi quán sát, tu tập th́ thành tựu tánh tuệ, tánh giác, đầy đủ vô số tánh tuệ, vô lượng tánh tuệ, vô lượng tánh giác.

Trưởng lão Độc Tử nghe đức Phật giảng nói xong, hết sức vui mừng liền đảnh lễ nơi chân Thế Tôn, từ tạ đức Phật rồi lui ra.

Khi đó, Trưởng lão Độc Tử đã chứng đắc pháp tối thắng bậc nhất, không còn buông lung, không còn phiền não, tâm được tự tại an trụ.

Nếu thiện nam đã muốn làm người cạo bỏ râu tóc, mặc áo hoại sắc, có niềm tin chân chánh, xa ĺa hữu vi, hướng đến pháp vô vi để xuất gia, th́ đây là pháp phạm hạnh thanh tịnh vô thượng, tự biết ḿnh đã chứng được pháp,”Sự sanh đã hết, phạm hạnh đã thành, việc làm đã xong không còn trở lại đời sau nữa”, đều đã biết rõ.

Lúc này Trưởng lão chứng đắc A-la-hán, tâm được giải thoát.

Bấy giờ, chúng Tỳ-kheo ân cần mong muốn gặp đức Thế Tôn, cúng dường đức Thế Tôn. Khi Trưởng lão Độc Tử thấy chúng Tỳ-kheo, lại nói:

- Các Trưởng lão muốn đi đến chỗ nào? Tôi muốn đến chỗ đức Thế Tôn, muốn gặp đức Thế Tôn, muốn cúng dường Thế Tôn, mong các Trưởng lão thưa cho tôi được kính lời đảnh lễ nơi chân Thế Tôn, thăm hỏi Ngài ít bệnh, ít não, đứng ngồi khinh an, đi đứng an vui.

Trưởng lão Độc Tử nói tiếp:

- Tôi đã an lập nơi đức Thế Tôn, tôi đã được an lạc lâu dài, lúc nào cũng an lạc, đệ tử của Thế Tôn nên làm như vậy, để cúng dường Thế Tôn. Tôi hoan hỷ làm, luôn hoan hỷ làm.

Các Tỳ-kheo cùng đi đến chỗ Phật, đến nơi, đảnh lễ nơi chân Phật, lui ra ngồi một bên. Sau đó, các Tỳ-kheo thưa Phật:

- Kính bạch đức Thế Tôn! Trưởng lão Độc Tử đảnh lễ nơi chân Thế Tôn, thăm hỏi Ngài ít bệnh, ít não đứng ngồi khinh an, đi lại khí lực an ổn, không bị chướng ngại, luôn an lạc. Trưởng lão Độc Tử đã nói như vầy: “Ở chỗ đức Thế Tôn tôi đã được an lập. Từ lâu tôi đã tu tập theo Thế Tôn, tôi được an lạc, luôn luôn an lạc. Như vậy, những việc đệ tử của Thế Tôn nên làm là cúng dường Thế Tôn tôi hoan hỷ làm, luôn luôn hoan hỷ làm.

- Này các Tỳ-kheo! Chư thiên đã nói việc này với ta trước rồi, các ông nói sau theo hành tri kiến nơi tuệ vô thượng của Như Lai, như vậy Tỳ-kheo ấy cũng là bậc đại thần lực, đại oai đức.

Khi đó, đức Thế Tôn khen ngợi Trưởng lão Độc Tử rồi nói:

- Nếu các Tỳ-kheo không đúng luật mà thi hành th́ phạm Sa- để-sa-la. Nếu đạo sĩ ngoại đạo đến cầu xuất gia, Tỳ-kheo không cho ở chung, nhưng độ cho họ xuất gia, liền phạm Sa-để-sa-la. Thế nào là cho ngoại đạo ở chung? Nếu có ngoại đạo đến cầu xin xuất gia, liền đến chỗ Tăng cầu xin ở bốn tháng, cúi đầu đảnh lễ đại chúng, “Con là ngoại đạo tên... dốc cầu giáo pháp của Như Lai đã giác ngộ, nên xin được xuất gia thọ giới Cụ túc, làm Tỳ-kheo. Con là ngoại đạo tên... xin được ở trong chúng Tăng bốn tháng, nguyện xin đại đức Tăng thương xót cho con được ở bốn tháng”. Thưa như vậy đến lần thứ hai, lần thứ ba. Vị thầy Yết ma nên bạch chúng:

- Đại đức Tăng lắng nghe! Ngoại đạo tên là... dốc cầu giáo pháp của Như Lai đã giác ngộ, nên xin được xuất gia thọ giới Cụ túc, làm Tỳ-kheo, ngoại đạo này tên là... xin Tăng cho ở bốn tháng, nếu Tăng thấy đúng thời, Tăng chấp nhận, nếu Tăng cho ngoại đạo tên là... được ở bốn tháng, bạch như vậy, nên làm Yết ma:

- Đại đức Tăng lắng nghe! Ngoại đạo này tên là... dốc cầu giáo pháp của Như Lai đã giác ngộ nên xin được xuất gia, thọ giới Cụ túc, làm Tỳ-kheo. Ngoại đạo này tên là... xin Tăng cho ở bốn tháng, nếu Tăng cho ngoại đạo tên là... ở bốn tháng, các Trưởng lão ai chấp nhận th́ im lặng, ai không chấp nhận th́ nói ra. Yết ma lần thứ nhất, yết ma lần thứ hai, yết ma lần thứ ba đều như vậy. Tăng cho ngoại đạo tên là... ở bốn tháng, Tăng đã chấp nhận v́ im lăng, việc này nên biết như vậy.

Người đó ăn uống hoặc làm việc Tăng, được Tăng phân cho thức ăn, nếu không làm việc của Tăng th́ nên nói với người đó “Ông tự t́m thức ăn!” Ngoại đạo này nên tự t́m thức ăn. Các Tỳ-kheo mỗi ngày phải ba lần trước ngoại đạo chê trách như vầy: “Ngoại đạo không có niềm tin cung kính, ngoại đạo phạm giới, ngoại đạo không biết hổ thẹn, ngoại đạo đọa lạc, ngoại đạo tà kiến”. Trưởng lão nên nói như vậy. Lúc đó nên tán thán năm loại công đức của các quả Tu-đà-hoàn, Tư- đà-hàm, A-na-hàm, A-la-hán. Ngoại đạo nên nói: “Đúng vậy! Thưa Trưởng lão, ngoại đạo thật không có niềm tin cung kính, cho đến ngoại đạo thật tà kiến, kính xin Trưởng lão cứu giúp cho con, kính xin Trưởng lão cứu giúp con, thương xót con ở bốn tháng”. Được các Tỳ-kheo đồng ý rồi th́ được xuất gia thọ giới cụ túc. Nếu ngoại đạo đến với h́nh tướng một cư sĩ cũng nên cho ở thử như vậy rồi mới cho xuất gia, thọ giới Cụ túc. Nếu ngoại đạo tuy có hiểu giáo pháp, cũng nên cho ở chung thử rồi mới cho xuất gia thọ giới Cụ túc. Nếu ngoại đạo không trải qua sự ở chung thử như trên, th́ không được độ cho họ xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ th́ phạm Sa-để-sa-la.

KINH PHẬT A-TỲ-ĐÀM XUẤT GIA TƯỚNG


Quyển Thượng    Quyển Hạ

KINH PHẬT A-TỲ-ĐÀM XUẤT GIA TƯỚNG

Hán Dịch: Đời Trần, Tam Tạng Pháp Sư Chân Đế

 Việt Dịch: Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh

QUYỂN HẠ

Đức Phật Thế Tôn được các chúng Trời, rồng, Dạ-xoa, Càn-thát- bà, A-tu-la, Ca-lâu-la, cung kính, tôn trọng cúng dường đức Thế Tôn đã được lợi ích và viên mãn tâm nguyện, xa ĺa tất cả các pháp ác, đầy đủ tất cả các pháp thiện, không ái nhiễm, không chấp thủ, xa ĺa ngã, ngã sở, đối với tất cả các trí tuệ đều được tự tại, đoạn dứt các cõi, đoạn trừ không còn các phiền não, đã giải thoát với các khả năng giải thoát, chuyển đổi nẻo luân hồi sanh tử. Các điều thiện làm tăng trưởng, các điều thiện trước hiện tiền nơi căn lành, khiến đạt được giải thoát, giáo hóa tự tại. Đức Phật thị hiện ở đời làm lợi ích cho chúng sanh. Đức Thế Tôn là con mắt là trí tuệ, là nghĩa, là pháp, là pháp tụ lớn, đối với ba loại chúng sanh, đức Phật là bậc Thầy dẫn dắt giáo hóa, khiến cho người khác cũng dẫn dắt, khiến cho người khác cũng làm Thầy, làm vị thương chủ lớn có thể nhận biết rõ đường lớn, đường nhỏ, có thể chỉ bày con đường lành, là bậc đại y vương, là vị đại hùng tối thắng trong loài người, là đấng Chuyển luân vô thượng, thọ thân sau cùng, là Sa-môn, đạt đến quả Sa-môn không cấu, không uế, sáng suốt thanh tịnh, thấu rõ khắp nơi, có thể dùng mắt sáng diệt trừ tối tăm, làm ánh sáng diệt trừ tối tăm, làm ánh sáng độ thoát biển sanh tử, người chưa an khiến cho được an, đầy đủ không ai sánh bằng, luôn ân cần với trí tuệ đầy đủ Vô thượng, đại dũng mãnh, đại thâu tóm, đại oai đức, đại hùng, đại thần, đại lực, đại dẫn dắt, Thế Tôn là bậc nhất, Thế Tôn là tối thượng, Thế Tôn thổi loa pháp, đánh trống pháp, dựng cờ pháp, treo phướn pháp, thắp đèn pháp, ngăn chặn đường ác, chỉ bày đường lành, trừ ác cho thế gian, ngăn che đường ác, khai mở đường chư thiên, chỉ bày con đường giải thoát, dùng oai lực của thần thông và oai lực của trí tuệ diệt trừ tất cả các tâm mê hoặc của hết thảy chúng sanh, tuôn mưa pháp hiển bày bốn vô úy, như mặt trời mới mọc, ánh sáng chiếu khắp thế gian, thu phục các ngoại đạo, đưa chúng sanh được sanh lên cõi trời và đạt quả giải thoát, tự độ và độ người, giải thoát cho ḿnh và giải thoát cho ngườikhác, làm an ổn cho ḿnh và làm an ổn cho người khác, tự nhập Niết bàn và làm cho người được nhập Niết bàn.

Đức Phật Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc thuộc nước Xá-vệ. Lúc ấy, có các Tỳ-kheo độ người xuất gia bằng cách nói “Thiện lai”, hoặc người đã xuất gia mà mặc y phục không chỉnh tề Đức Phật dạy: Tỳ-kheo không được độ người xuất gia bằng cách nói “Thiện lai”, nếu độ th́ phạm Sa-để-sa-la. Mười duyên khởi, hai mươi nhân duyên như trước đã giảng nói.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường, cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn đang ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc thuộc nước Xá-vệ. Lúc ấy, Tỳ-kheo truyền giới Cụ túc cho người bằng cách nói Tam quy y. Người đã thọ giới, oai nghi, y phục đều không tề chỉnh, khi đó có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này:”V́ sao những Tỳ-kheo này truyền giới Cụ túc bằng cách nói Tam quy y, oai nghi y phục đều không tề chỉnh”. Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật.

Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được truyền giới Cụ túc bằng cách nói Tam quy y, như vậy là phạm Sa-để-sa-la.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo truyền giới Cụ túc cho người mặc y phục cư sĩ. Lúc đó có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo ấy lại truyền giới Cụ túc cho người mặc y phục cư sĩ”. Tỳ-kheo này, liền đem việc ấy bạch đức Phật.

Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được cho người mặc y phục cư sĩ thọ giới Cụ túc, như vậy là phạm Sa-để-sa-la.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Lúc đó, có Tỳ-kheo cho người đeo chuỗi anh lạc thọ giới Cụ túc. Lúc ấy, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo lại cho người đeo chuỗi anh lạc thọ giới Cụ túc?” Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được cho người đeo chuỗi anh lạc thọ giới Cụ túc nếu cho người thọ giới Cụ túc như vậy, th́ phạm Sa-để-sa-la.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Lúc ấy, có Tỳ-kheo cho người không có nam căn giống người nữ thọ giới Cụ túc. Lúc đó, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo kia lại cho người không nam căn giống người nữ thọ giới Cụ túc?” Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được cho người không có nam căn thọ giới Cụ túc, như vậy là phạm Sa-để-sa-la.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, Tỳ-kheo cho người “mật” xuất gia thọ giới Cụ túc. Người “mật” là người nam, tiếng nói như người nữ. Lúc đó, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo lại độ cho người mật xuất gia, thọ giới Cụ túc?” Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Không được độ cho người mật xuất gia, thọ giới Cụ túc nếu cho người mật xuất gia, thọ giới Cụ túc như vậy là phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, Tỳ-kheo độ người “mật” xuất gia thọ giới Cụ túc. Người “mật” là người có nam căn vô dụng. Lúc đó, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo lại độ cho người mật xuất gia, thọ giới Cụ túc?” Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Không được độ cho người mật xuất gia, thọ giới Cụ túc, nếu cho người mật xuất gia, thọ giới Cụ túc như vậy là phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, Tỳ-kheo độ người không qua thời gian ở chung xuất gia thọ giới Cụ túc. Lúc đó có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo lại độ người không qua thời gian ở chung xuất gia, thọ giới Cụ túc?” Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Không được độ người không qua thời gian ở chung xuất gia, thọ giới Cụ túc, nếu độ người không qua thời gian ở chung xuất gia, thọ giới Cụ túc như vậy là phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở trong vườn rừng Kỳ-Đà Cấp Cô Độc thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người đã bị hoạn xuất gia thọ giới Cụ túc. Lúc đó, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo lại độ người bị hoạn xuất gia, thọ giới Cụ túc?”. Tỳ-kheo ấy liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được độ người đã bị hoạn xuất gia, thọ giới Cụ túc, nếu độ người đã bị hoạn xuất gia, thọ giới Cụ túc như vậy là phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, Tỳ-kheo độ người huỳnh môn xuất gia thọ giới Cụ túc. Người huỳnh môn có sáu loại: Một là sanh, hai là đoạn, ba là noa, bốn là bất xúc, năm là tật, sáu là bán nguyệt. Huỳnh môn sanh là ǵ? Là người sanh ra không có nam căn. Huỳnh môn đoạn là ǵ? Là người bị cắt mất “chủng tử”. Huỳnh môn noa là ǵ? Là người bị bóp nát mất “chủng tử”. Huỳnh môn bất xúc là ǵ? Là người nếu không được người xúc chạm đến th́ không có “khả năng”, được người xúc chạm th́ mới “có khả năng”. Huỳnh môn tật là ǵ? Là người thấy người khác “làm việc đó” mới có “khả năng”. Huỳnh môn bán nguyệt là ǵ? Là người nửa tháng thành nam căn, nửa tháng không thành nam căn. Lúc đó có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo lại độ người huỳnh môn xuất gia, thọ giới Cụ túc?” Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được độ người huỳnh môn xuất gia, thọ giới Cụ túc, nếu độ người huỳnh môn xuất gia, thọ giới Cụ túc như vậy là phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo không thưa chúng mà độ người cho thọ giới Cụ túc. Lúc đó, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo không thưa chúng mà cho người thọ giới Cụ túc?”. Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được không thưa chúng mà cho người thọ giới Cụ túc, nếu không bạch chúng mà cho người thọ giới Cụ túc như vậy là phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo không có Hòa thượng mà cho người thọ giới Cụ túc. Lúc đó, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao những Tỳ-kheo không có Hòa thượng mà cho người thọ giới Cụ túc?” Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không có Hòa thượng không được cho người thọ giới Cụ túc, nếu không có Hòa thượng mà cho người thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo không có A-xà-lê mà cho người thọ giới Cụ túc. Lúc đó, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo này không có A-xà-lê mà cho người thọ giới Cụ túc?”. Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “ Tỳ-kheo không được không có A-xà-lê mà cho người thọ giới Cụ túc, nếu không có A-xà-lê mà cho người thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, các Tỳ-kheo mỗi người đều tự yết ma. Lúc đó có Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo này mỗi người đều tự Yết ma”. Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được mỗi người đều làm pháp Yết ma, nếu mỗi người tự làm pháp Yết ma, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người chưa được chấp nhận cho xuất gia thọ giới Cụ túc. Lúc đó, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo này độ người chưa được chấp nhận cho xuất gia thọ giới Cụ túc?” Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được độ người chưa được chấp nhận cho xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người chưa được chấp nhận cho xuất gia, thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo không hỏi mà cho người thọ giới Cụ túc. Lúc đó có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo không hỏi mà cho người thọ giới Cụ túc?” Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này về bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được không hỏi người mà cho thọ giới Cụ túc, nếu không hỏi mà cho, thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người giúp việc cho xuất gia thọ giới Cụ túc. Khi ấy, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo này độ người giúp việc cho xuất gia thọ giới Cụ túc?”. Tỳ-kheo ấy, liền đem việc này về bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được độ người giúp việc cho xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người giúp việc cho xuất gia, thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sađể-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người bị nghiêng đầu cho xuất gia thọ giới Cụ túc. Khi ấy, có một Tỳ-kheo thiểu dục quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo này độ người bị nghiêng đầu xuất gia? Luận về người xuất gia, thân thể đều phải trang nghiêm”. Các Tỳ-kheo nghe được việc này liền đem bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được độ người bị nghiêng đầu xuất gia, nếu độ người bị nghiêng đầu xuất gia, cho thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người đầu to cho xuất gia thọ giới Cụ túc. Khi ấy, có nhiều người quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo này độ người đầu to xuất gia thọ giới Cụ túc? Luận về người xuất gia thân thể đều phải trang nghiêm”. Các Tỳ-kheo nghe được việc này liền đem bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được độ người đầu to xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người đầu to xuất gia, cho thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người đầu bò cho xuất gia thọ giới Cụ túc. Khi ấy, có nhiều người quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo này độ người đầu bò xuất gia thọ giới Cụ túc? Luận về người xuất gia thân thể đều phải trang nghiêm”. Các Tỳ-kheo nghe được việc này liền đem bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được độ người đầu bò xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người đầu bò xuất gia, cho thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở trong vườn rừng Kỳ-Đà Cấp Cô Độc thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người đầu khỉ cho xuất gia thọ giới Cụ túc. Khi ấy, có nhiều người quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo này độ người đầu khỉ xuất gia thọ giới Cụ túc? Luận về người xuất gia thân thể đều phải trang nghiêm”. Các Tỳ-kheo nghe được việc này liền đem bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được độ người đầu khỉ xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người đầu khỉ xuất gia, cho thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người sứt môi xuất gia thọ giới Cụ túc. Lúc đó, có người quở trách việc này: “V́ sao các Tỳ-kheo Thích tử ấy lại độ người sứt môi xuất gia thọ giới Cụ túc? Luận về người xuất gia thân thể đều phải trang nghiêm”. Các Tỳ-kheo nghe được việc này liền đem bạch đức Phật. Đức Phật dạy: “Tỳ-kheo không được độ người sứt môi xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người sứt môi xuất gia, thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người có thân vằn vện xuất gia thọ giới Cụ túc. Lúc ấy, có người quở trách “V́ sao những Tỳ-kheo này lại độ người có thân vằn vện xuất gia thọ giới Cụ túc? Luận về người xuất gia thân thể đều phải trang nghiêm”. Các Tỳ-kheo nghe được việc này liền đem bạch đức Phật. Đức Phật chế: “Tỳ-kheo không được độ người có thân vằn vện xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ ngườicó thân vằn vện xuất gia, cho thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người tàn tật xuất gia thọ giới Cụ túc. Lúc ấy, có người quở trách việc đó: “V́ sao các Tỳ-kheo này lại độ người bị tàn tật xuất gia thọ giới Cụ túc? Luận về người xuất gia thân thể đều phải trang nghiêm”. Tỳ-kheo nghe được việc này liền đem bạch đức Phật. Đức Phật chế: “Tỳ-kheo không được độ người bị tàn tật xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người bị tàn tật xuất gia, thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người gù lưng xuất gia thọ giới Cụ túc. Lúc ấy, có người quở trách “V́ sao các Tỳ-kheo này lại độ người gù lưng xuất gia thọ giới Cụ túc? Luận về người xuất gia thân thể đều phải trang nghiêm”. Tỳ-kheo nghe được việc này liền đem bạch đức Phật. Đức Phật chế: “Tỳ-kheo không được độ người gù lưng xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người gù lưng xuất gia, thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Đức Phật Thế Tôn... được cung kính cúng dường cho đến... diệt các pháp ác. Đức Thế Tôn ở tại khu vườn rừng Kỳ-đà-cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo độ người quá lùn xuất gia thọ giới Cụ túc. Lúc ấy, có người quở trách “V́ sao các Tỳ-kheo này lại độ người quá lùn xuất gia thọ giới Cụ túc? Luận về người xuất gia thân thể đều phải trang nghiêm”. Tỳ-kheo nghe được việc này liền đem bạch đức Phật. Đức Phật chế: “Tỳ-kheo không được độ người quá lùn xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người quá lùn xuất gia, thọ giới Cụ túc, th́ phạm Sa-để-sa-la”.

Hôm nay, Tỳ-kheo cho ai thọ giới Cụ túc? Thế nào là thọ giới Cụ túc? Các Tỳ-kheo nghe việc này rồi, liền đem bạch Phật. Đức Phật nói: “Hãy theo thứ tự mà thọ giới Cụ túc, việc này như thế nào”? Nếu có người đến cầu xin xuất gia th́ trước hết nên hỏi: “Ông muốn xuất gia th́ tâm ông như thế nào?” “Con phát tâm như vậy”… liền nên khuyến khích nên khen ngợi công đức của Phật, khen ngợi công đức của pháp, khen ngợi công đức của Tăng, nếu chắc chắn thanh tịnh th́ nên truyền ba pháp quy y. Cách truyền ba pháp quy y như sau: “Xin đại đức ghi nhận, con tên là... suốt đời quy y Phật, Lưỡng túc tôn, suốt đời quy y Pháp Ly Dục tôn, suốt đời quy y Tăng chúng trung tôn. Xin đại đức ghi nhận, con là Ưu bà tắc... suốt đời quy y, không sát sanh, tịnh các nghiệp”. Lần thứ hai, lần thứ ba cũng thưa như vậy. Sau đó truyền năm giới, nên cho họ làm như sau:

“Xin Đại đức ghi nhận, con tên là... từ hôm nay cho đến suốt đời thề không sát sanh, suốt đời không trộm cướp, suốt đời không tà dâm, suốt đời không nói dối, suốt đời không uống rượu. Năm pháp này là giới pháp của bậc A-la-hán, con đều làm theo, học theo, theo phương pháp ấy nhờ nhân này, xin nguyện cho con không sanh vào địa ngục, không sanh vào ngạ quỷ, không sanh vào trong sanh tử, chúng đắc Niết bàn không già, không chết, chứng đắc pháp Niết bàn tối thắng”. Lần thứ hai, lần thứ ba cũng đều thưa như vậy.

Sau khi hỏi khắp về các phương pháp xong nếu có người muốn xuất gia, nên thưa cho chúng biết: “Đại đức Tăng lắng nghe! Người này là... mong cầu xuất gia, chưa cạo bỏ râu tóc. Hôm nay dốc cầu giáo pháp an nhiên, cạo bỏ râu tóc, mặc áo hoại sắc, lòng tin chân chánh, bỏ hữu vi hướng đến vô vi. Người này tên là... cạo bỏ râu tóc, mặc áo hoại sắc, lòng tin chân chánh, bỏ hữu vi hướng đến vô vi v́ muốn xuất gia”. Tất cả các Tỳ-kheo nên hỏi: “những lời đã nói có thanh tịnh cả không?”.

Đáp: “Những lời đã nói đều thanh tịnh”, th́ nên cho người đó xuống tóc, mặc áo cà sa. Người mong cầu xuất gia phải quỳ gối bên phải sát đất mới cho áo cà sa: “Đây là áo ca của ngươi, hôm nay cho ngươi, không có cấu uế”. Người đó nên thưa: “Con xin dùng cả ba ng- hiệp thân, khẩu, ý cung kính thọ tŕ”. Cho mặc ba ca sa rồi, mới cho thọ giới. Việc này nên làm như vậy: trước hết, đảnh lễ Phật, đảnh lễ Hòa thượng, đảnh lễ A-xà-lê, đảnh lễ các Tỳ-kheo, thứ đến đảnh lễ A-xà-lê cầu xin xuất gia, thưa:

“Xin Đại đức ghi nhận, con tên là... nguyện theo Đại đức xuất gia, cầu xin Đại đức độ cho con xuất gia, từ bi thương xót con.

Lần thứ hai, lần thứ ba cũng đều thưa như vậy. A-xà-lê truyền giới, nên nói:

“Xin Đại đức ghi nhận, con tên là... suốt đời quy y Phật đấng Lưỡng túc tôn, suốt đời quy y pháp là Ly dục tôn, suốt đời quy y Tăng là Chúng trung tôn. Quy y đấng vô thượng Thích tôn tối thắng, Thích Vương Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri đã xuất gia, con cũng xin nguyện theo xuất gia, bỏ y phục ở đời, thọ tŕ y phục xuất gia, xin Đại đức ghi nhận cho con làm Sa di.

Do ý nghĩa nơi nhân duyên nên nói tên của Hòa thượng:

Hòa thượng tên... là Hòa thượng của con.

Lần thứ hai, lần thứ ba đều như vậy.

Xin A-xà-lê ghi nhận! Con tên là... suốt đời quy y Phật đấng Lưỡng túc tôn, suốt đời quy y pháp là Ly dục tôn, suốt đời quy y Tăng là Chúng trung tôn. Quy y đấng vô thượng Thích tôn tối thắng, Thích Vương Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri đã xuất gia, con cũng xin nguyện theo xuất gia bỏ y phục ở đời, thọ tŕ y phục xuất gia, xin Hòa thượng ghi nhận cho con làm Sa di.

Do ý nghĩa nơi nhân duyên nên nói tên của Hòa thượng:

Hòa thượng tên... là Hòa thượng của con. Đã cho con xuất gia, trao cho Tam quy y rồi, tiếp theo đã thuyết giới cho con.

- Xin A-Xà-Lê ghi nhận, con tên là... từ nay cho đến trọn đời thề không sát sanh, giống như bậc A-la-hán trọn đời không sát sanh, con tên là... cũng vậy, từ nay cho đến trọn đời không sát sanh.

Theo giới đầu tiên như bậc A-la-hán, con cũng làm theo, học theo. - Xin A-Xà-Lê ghi nhận con suốt đời không trộm cắp, như A-la-hán trọn đời xả bỏ, không trộm cắp, con tên là... cũng như vậy, từ nay cho đến trọn đời thề xả bỏ, không trộm cắp, theo giới thứ hai này, như bậc A-la- hán, con cũng làm theo, học theo.

- Xin A-Xà-Lê ghi nhận, con suốt đời xả bỏ tà hạnh như A-la-hán trọn đời xả bỏ tà hạnh, như bậc A-la-hán xả bỏ tà hạnh, con tên là... cũng như vậy, từ nay cho đến trọn đời thề xả bỏ tà hạnh, theo giới thứ ba này, như bậc A-la-hán, con cũng làm theo, học theo.

- Xin A-Xà-Lê ghi nhận, con suốt đời không nói dối, như A-la- hán trọn đời xả bỏ không nói dối, con tên là... cũng như vậy, từ nay cho đến trọn đời không nói dối, theo giới thứ tư này, như bậc A-la-hán, con cũng làm theo, học theo.

- Xin A-Xà-Lê ghi nhận, con suốt đời xa ĺa những chỗ buông lung, uống rượu, như A-la-hán trọn đời xa ĺa những chỗ buông lung, uống rượu, con tên là... cũng như vậy, từ nay cho đến trọn đời xa ĺa những chỗ buông lung, uống rượu, theo giới thứ năm này, như bậc A-la- hán, con cũng làm theo, học theo.

- Xin A-Xà-Lê ghi nhận, con suốt đời ĺa bỏ ca múa hát xướng, như A-la-hán trọn đời ĺa bỏ ca múa hát xướng, con tên là... cũng như vậy, từ nay cho đến trọn đời ĺa bỏ ca múa hát xướng, theo giới thứ sáu này, như bậc A-la-hán, con cũng làm theo, học theo.

- Xin A-Xà-Lê ghi nhận con nguyện suốt đời không đeo chuỗi ngọc, xoa hương hoa, như A-la-hán trọn đời không đeo chuỗi ngọc, xoa hương hoa, con tên là... cũng như vậy, từ nay cho đến trọn đời đeo chuỗi ngọc, xoa hương hoa, theo giới thứ bảy này, như bậc A-la-hán, con cũng làm theo, học theo.

- Xin A-Xà-Lê ghi nhận, con suốt đời ĺa bỏ giường cao rộng lớn, như A-la-hán trọn đời ĺa bỏ giường cao rộng lớn, con tên là... cũng như vậy, từ nay cho đến trọn đời ĺa bỏ giường cao rộng lớn, theo giới thứ tám này, như bậc A-la-hán, con cũng làm theo, học theo.

- Xin A-Xà-Lê ghi nhận con nguyện suốt đời không ăn phi thời, như A-la-hán trọn đời không ăn phi thời, con tên là... cũng như vậy, từ nay cho đến trọn đời không ăn phi thời, theo giới thứ chín này, như bậc A-la-hán, con cũng làm theo, học theo.

- Xin A-Xà-Lê ghi nhận, con suốt đời không nhận và cất chứa vàng bạc châu báu, như A-la-hán trọn đời không nhận và cất chứa vàng bạc châu báu, con tên là... cũng như vậy, từ nay cho đến trọn đời không nhận và cất chứa vàng bạc châu báu, theo giới thứ mười này, như bậc A-la-hán, con cũng làm theo, học theo.

Thưa lần thứ hai, lần thứ ba cũng như vậy.

Từ hôm nay con bắt đầu thọ Tam quy y, mười giới đầy đủ. Xin A- Xà-Lê ghi nhận cho con làm Sa di. A-Xà-Lê nói:

- Đúng vậy, Hãy chánh niệm, đừng buông lung.

Tiếp theo là thọ giới. Tất cả chúng Tăng tập hợp, an tọa xong, nếu ở nơi phồn thịnh th́ mười người, nếu ở biên địa luật sư chỉ cần năm người, là được làm Hòa thượng cho thọ giới Cụ túc. Nên có đủ b́nh bát và ba y, phải thỉnh A-Xà-Lê và thỉnh chúng Tăng, nên quan sát giới đàn, nên xem văn Yết ma, phải tránh năm lỗi lầm ấy, tất cả đầy đủ rồi mới thỉnh Hòa thượng, đảnh lễ ba lần, mặc áo cà sa, thọ tŕ b́nh bát, lại thỉnh như sau:

- Xin Đại đức ghi nhận, đệ tử là... thỉnh Đại đức làm Hòa thượng cho con, con nương theo Đại đức làm Hòa thượng để thọ giới Cụ túc. Thưa lần thứ hai, lần thứ ba cũng như vậy.

- Xin Hòa thượng ghi nhận, đệ tử là... thỉnh Hòa thượng làm Hòa thượng cho con, xin Hòa thượng làm Hòa thượng cho con, con nương theo Hòa thượng để thọ giới Cụ túc.

- Hòa thượng đáp: Rất tốt!

- Xin Hòa thượng ghi nhận, đệ tử là... Ca-sa này, Ca-sa Tăng-già- lê này đã may thành vật thường dùng, hôm nay con xin thọ tŕ.

Lần thứ hai, lần thứ ba cũng thưa như vậy.

- Xin Hòa thượng ghi nhận, đệ tử là... Ca-sa này, Ca-sa Uất-đa- Tăng,-Tăng-già này đã may thành vật thường dùng, hôm nay con xin thọ tŕ.

Lần thứ hai, lần thứ ba cũng thưa như vậy.

- Xin Hòa thượng ghi nhận, đệ tử là... Ca-sa này, Ca-sa An-đà-hội này đã may thành vật thường dùng, hôm nay con xin thọ tŕ.

Lần thứ hai, lần thứ ba cũng thưa như vậy.

- Xin Hòa thượng ghi nhận, đệ tử là... đây là b́nh bát của con, bát này để đo lường, là vật dụng của Tiiên nhân, là vật dụng để khất thực, hôm nay con xin thọ tŕ.

Lần thứ hai, lần thứ ba cũng thưa như vậy.

Bấy giờ, Tăng chúng bảo giới tử đi ra ở chỗ có thể thấy, không thể nghe, hướng về chúng Tăng, khi ấy giới sư nên sai cầu Giáo thọ sư.

Giáo thọ sư nên hỏi: Giới tử tên ǵ?

Giới tử tên là... Hòa thượng tên là... Ông có thể v́ giới tử... làm Giáo thọ sư không?

Giáo thọ sư đáp:

- Có thể.

- Xin Đại đức lắng nghe! Tăng sai vị này... có thể v́ Giới tử... làm Giáo thọ sư... vị này.... Có thể v́ Giới tử làm Giáo thọ sư. Hòa thượng tên... nếu Tăng thấy đúng lúc và Tăng chấp nhận, Tăng cho phép vị này... v́ Giới tử... làm Giáo thọ sư. Hòa thượng tên là... bạch như vậy.

Này Thiện nam, lắng nghe! Đây là thời gian chí thành, đây là thời gian nói sự thật. Những điều ta sắp hỏi ngươi hôm nay, tùy theo đó mà trả lời cho Ta. Điều ǵ có thật th́ nên nói thật, điều ǵ không thật th́ nên nói không thật. Ngươi là người nam hay không phải người nam? Năm nay đã đủ hai mươi tuổi chưa? Ba y, b́nh bát có đủ hay không? Cha mẹ của ngươi còn sống hay chết? Cha mẹ chấp nhận hay không? Ngươi không phải là nô tỳ phải không? Ngươi không phải là người trộm cướp phải không? Ngươi không phải là quan viên tại chức phải không? Ngươi không phải là người phạm tội phải không? Ngươi không phải là người bị giam giữ phải không? Ngươi không phải là vua, quan phải không? Ngươi không phải là người bị vua oán ghét phải không? Ngươi không phải là người muốn làm vua mà làm điều không lợi ích phải không? Ngươi không phải là người muốn làm vua làm điều tổn hại và khiến người làm điều ấy phải không? Ngươi không phải là người trốn nợ phải không? Ngươi không phải là người có liên quan đến ít nhiều vật của người khác phải không? Ngươi không phải là người không thể đứng vững phải không? Ngươi không phải là người đổi căn phải không? Ngươi không phải là người có việc gấp gáp ǵ phải không? Ngươi không phải là người bị hoạn phải không? Ngươi không phải là huỳnh môn phải không? Ngươi không phải là ngoại đạo phải không? Ngươi không phải là người thân thiết với ngoại đạo phải không? Ngươi không phải là tạp trụ phải không? Ngươi không phải là vô trụ phải không? Ngươi không phải là tặc trụ phải không? Ngươi không phải là súc sanh phải không? Ngươi không phải là hóa sanh phải không? Ngươi không phải là phi nhân phải không? Ngươi không phải là người bỏ đạo phải không? Ngươi không phải là người có tính ác phải không? Ngươi không phải làm ô nhiễm Tỳ-kheo ni phải không? Ngươi không giết mẹ phải không? Ngươi không giết cha phải không? Ngươi không giết A-la-hán phải không? Ngươi không phá hòa hiệp Tăng phải không? Ngươi không làm thân Phật chảy máu phải không?

Đều đáp: Dạ không!

- Này Thiện nam! Hãy lắng nghe, trong thân ngươi có các bệnh sau đây: Bệnh cùi, bệnh hủi, bệnh ung nhọt, bệnh ghẻ lác, bệnh ghẻ lở, bệnh mụt nhọt, bệnh ốm gầy, bệnh ho đờm, bệnh khô người, bệnh động kinh, bệnh máu nóng, bệnh gân mạch, bệnh loãng máu, bệnh có khối u trong bụng, bệnh về miệng, bệnh nhiệt, lở miệng, bệnh nóng thân, nóng ngực, đau nhức xương cốt, bệnh nôn mửa, bệnh suyễn, bệnh nóng lạnh, đau buốt thân thể, nhức hông, đau lưng, bệnh sốt rét, một ngày, hai ngày, ba ngày bốn ngày, nhiều bệnh đau nhức xương răng v.v… trong thân của ngưoơi có các bệnh và các bệnh khác như vậy không?

Đáp:

- Thưa không!

- Trước đây ngươi đã từng xuất gia chưa?

Đáp:

- Dạ chưa.

Nếu đáp đã từng xuất gia th́ nên hỏi như sau:

- Ngươi tŕ giới không thiếu khuyết phải không?

Đáp: - Thưa do không có tâm lực, biếng nhác nên con đã như pháp xả giới.

- Trước đây, ngươi đã xuất gia có tên ǵ?

Đáp: - Con tên là...

- Hòa thượng của ngươi tên ǵ?

Đáp: Do ý nghĩa nơi nhân duyên nên tôn xưng Hòa thượng của con là...

Trong chúng Tăng cũng nên hỏi Giới tử như trên như Ta đã hỏi. Điều ǵ có thật th́ trả lời có thật, điều ǵ không thật th́ trả lời không thật. Hãy ở đây lắng nghe, lúc nào được gọi mới đến.

Giới sư liền vào trong chúng nói:

- Tôi đã chỉ dạy Giới tử tên... xong, trong chúng đều nên nói:

Nếu đã tự nói thanh tịnh th́ có thể đến!

Liền cầu thọ giới Cụ túc:

Đại đức Tăng xin lắng nghe! Con tên là... nhờ ý nghĩa nơi nhân duyên nên tôn xưng Hòa thượng tên là... cầu thọ giới Cụ túc con tên là... theo Đại đức Tăng xin thọ giới Cụ túc, nhờ ý nghĩa nơi nhân duyên nên tôn xưng Hòa thượng tên là... cầu thọ giới Cụ túc, con tên là... theo Đại đức Tăng xin thọ giới Cụ túc, xin Đại đức Tăng ghi nhận lời nguyện của con, xin Đại đức Tăng chấp nhận cho con, xin rũ lòng thương chấp nhận cho con.

Lần thứ hai, lần thứ ba cũng thưa như vậy.

- Đại đức Tăng xin lắng nghe. Có Giới tử tên là… theo Hòa thượng tên là… cầu thọ giới Cụ túc, Giới tử tên… theo Đại đức Tăng xin thọ giới Cụ túc, Hòa thượng tên… nếu Tăng thấy đúng thời Tăng chấp nhận lắng nghe. Hôm nay tôi ở trong chúng hỏi về các nạn sự, Hòa thượng tên…

Bạch như vậy.

Liền hỏi: - Trưởng lão lắng nghe. Đây là thời gian chí thành, đây là thời gian nói sự thật. Những điều ta sắp hỏi ngươi sau đây ngươi phải trả lời ở trước chúng Tăng. Điều ǵ có thật hãy trả lời có thật, điều ǵ không thật hãy trả lời là không có thật.

Này Thiện nam! Tuổi đã đủ hai mươi, ba y, b́nh bát đầy đủ chưa? Cha mẹ đã cho phép chưa? Cha mẹ còn sống hay đã chết? Ngươi không phải là nô tỳ phải không? Ngươi không phải là người trộm cướp phải không? Ngươi không phải là quan viên tại chức phải không? Ngươi không phải là người bị giam giữ phải không? Ngươi không phải là đang bị đuổi bắt phải không? Ngươi không phải là vua, quan phải không? Ngươi không phải là người bị vua oán ghét phải không? Ngươi không phải là người muốn làm vua nên làm điều không lợi ích phải không? Ngươi không phải là người làm vua làm điều phiền muộn và khiến người làm điều ấy phải không? Ngươi không phải là người trốn nợ phải không? Ngươi không phải là người có liên quan đến ít nhiều vật của người khác phải không? Ngươi không phải là người không thể đứng vững phải không? Ngươi không phải là người đổi căn phải không? Ngươi không phải là người có việc gấp gáp ǵ phải không? Ngươi không phải là người bị mất căn phải không? Ngươi không phải là huỳnh môn phải không? Ngươi không phải là ngoại đạo phải không? Ngươi không phải là người thân thiết với ngoại đạo phải không? Ngươi không phải là tạp trụ phải không? Ngươi không phải là vô trụ phải không? Ngươi không phải là vô trụ phải không? Ngươi không phải là súc sanh phải không? Ngươi không phải là người biến hóa phải không? Ngươi không phải là phi nhân phải không? Ngươi không phải là người bỏ đạo phải không? Ngươi không phải là người có tính ác phải không? Ngươi không phải làm ô nhiễm Tỳ-kheo ni phải không? Ngươi không giết mẹ phải không? Ngươi không giết cha phải không? Ngươi không giết A-la-hán phải không? Ngươi không phá hòa hiệp Tăng phải không? Ngươi không làm thân Phật chảy máu phải không?

Đều thưa: Dạ không!

- Này Thiện nam! Hãy lắng nghe, trong thân người nam có các bệnh sau đây: Bệnh cùi, bệnh hủi, bệnh ung nhọt, bệnh ghẻ lác, bệnh ghẻ lở, bệnh mụt nhọt, bệnh ốm gầy, bệnh ho đờm, bệnh khô người, bệnh động kinh, bệnh máu nóng, bệnh gân mạch, bệnh loãng máu, bệnh có khối u trong bụng, bệnh về miệng, bệnh nhiệt, lở miệng, bệnh nóng thân, nóng ngực, đau nhức xương cốt, bệnh nôn mửa, bệnh suyễn, bệnh nóng lạnh, đau buốt thân thể, nhức hông, đau lưng, bệnh sốt rét, một ngày, hai ngày, ba ngày bốn ngày, nhiều bệnh đau nhức xương răng v.v… trong thân của ngươi có các bệnh và các bệnh khác như vậy không?

Đáp: - Thưa không!

- Trước đây ngươi đã từng xuất gia chưa?

Đáp:

- Thưa chưa.

Nếu đáp đã từng xuất gia th́ nên hỏi như sau:

- Ngươi tŕ giới không thiếu khuyết phải không?

Đáp: - Thưa con không có tâm biếng nhác mà như pháp xả giới.

- Trước đây, ngươi đã xuất gia, vậy tên gọi là ǵ?

Đáp: - Con tên là...

- Hòa thượng của ngươi tên ǵ?

Đáp: Do ý nghĩa nơi nhân duyên mà Hòa thượng của con tên là...

- Xin Đại đức ghi nhận! Giới tử tên... theo Hòa thượng tên... cầu thọ giới Cụ túc, Giới tử tên... là người nam, tuổi đủ hai mươi, đầy đủ ba y, b́nh bát, tự nói thanh tịnh không có các nạn, Giới tử tên... theo Đại đức Tăng cầu xin thọ giới Cụ túc với Hòa thượng... nếu thời gian thích hợp đối với Tăng, Tăng chấp nhận, Tăng truyền cho Giới tử... giới Cụ túc, với Hòa thượng tên... bạch như vậy.

- Xin Đại đức Tăng xin lắng nghe! Giới tử tên... theo Hòa thượng tên... cầu thọ giới Cụ túc, Giới tử là người nam, tuổi đủ hai mươi, đầy đủ ba y, b́nh bát, tự nói thanh tịnh không có các nạn.

Giới tử tên... theo Tăng xin thọ giới Cụ túc với Hòa thượng... Tăng nay chấp nhận cho Giới tử tên... thọ cụ túc với Hòa thượng tên... các Trưởng lão nào chấp nhận cho Giới tử.... thọ giới Cụ túc với Hòa thượng.... th́ im lặng. Ai không chấp thuận th́ hãy nói ra. Đây là Yết ma lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba cũng yết ma như lần đầu.

- Đây là Yết ma lần thứ ba.

Giới tử đã thọ giới Cụ túc với Hòa thượng... rồi, Tăng chấp thuận v́ im lặng. Việc này xin ghi nhận như vậy, tính theo đó mà độ cho.

Ngươi tên... hãy lắng nghe pháp bốn y này, đức Thế Tôn đã thấy rồi đã biết khắp, Đấng Như Lai Ứùng Cúng Chánh Đẳng Giác, đã nói pháp bốn y cho Tỳ-kheo, nương theo đây mà xuất gia, thọ giới Cụ túc, nương theo pháp bốn y này để xuất gia thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo trong pháp an nhiên. Pháp bốn y này rất khó được, là như pháp, là vô ngại, bậc nhất không đắm nhiễm, đã được chế định từ xưa đến nay. Những ǵ là bốn? Tỳ-kheo nương vào y phấn tảo xuất gia thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo trong pháp an nhiên. Ngươi tên là... có thể trọn đời mặc y phấn tảo không?

Đáp: - Dạ có thể.

Nếu được người cúng dường suốt đời các loại: Một y được lựa chọn từ dạ trắng y mỏng, y tơ, y nạp, y Sô ma, y kiêu xa da, y xa na, y bàng già, y bằng lông lạc đà, y bằng lông dài, y nhũng cổ bối, y tản mị để, y a-lực- đa-kha, y ba-đâu-la, y đề-bà-điền-để, y cao-ma-lợi, y chỉ- để, y ca-lê-ca, y a-phán-na... Những y như vậy hoặc có được từ chúng Tăng, hoặc tự ḿnh có được, ngươi nên biết để thọ nhận và cất giữ đúng lượng, ngươi có thể thực hành như vậy được không?

Đáp: - Có thể được.

- Ngươi... lắng nghe! Tỳ-kheo sống nương nơi gốc cây mà ở, xuất gia thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo trong pháp an nhiên có thể trọn đời sống nương nơi gốc cây mà ở được không?

Đáp: - Có thể được. Nếu được cúng dường trọn đời, phòng nhà, bàn thờ, lầu gác, cung điện, xây theo h́nh bán nguyệt, phía trên thông thoáng mở cửa bốn hướng, bên trong có các bàn thờ hướng vào nhau, hoặc một bên có cửa sổ, hoặc ở chỗ có đường đi hoặc không có đường đi, am thất bằng cỏ, hoặc am thất bằng lá cây, hoặc thất cỏ, hoặc thất lá, hoặc thất bằng gỗ, hoặc lợp bằng cỏ, hoặc lợp bằng lá, hoặc lợp bằng gai, hoặc lợp bằng chiếu, hoặc ban thờ bằng đất, hoặc ban thờ bằng đá, hoặc nền cao, hoặc nền không cao, những loại như vậy, hoặc có được từ chúng Tăng, hay tự ḿnh có được, ngươi nên biết đúng lượng để thọ nhận và chứa giữ, ngươi có thể làm như vậy được không?

Đáp: - Có thể được.

- Ngươi... lắng nghe! Pháp bốn y này đức Thế Tôn biết rõ, thấy rõ, Đấng Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Giác đã giảng nói như vậy cho người thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo như vậy. Nếu Tỳ-kheo không thực hành theo pháp này th́ chẳng phải là Tỳ-kheo, chẳng phải là người xuất gia, chẳng phải là Thích tử, mất hết pháp Tỳ-kheo, th́ rơi rụng, th́ đoạn diệt, th́ luân hồi, th́ đoạ lạc, th́ thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa- môn. Như cây đa la, bị chặt không thể sanh mầm, tăng trưởng tươi tốt trở lại, Tỳ-kheo cũng vậy, đối với bốn pháp này nếu không thực hành theo bất cứ pháp nào th́ chẳng phải là Tỳ-kheo, chẳng phải là người xuất gia, chẳng phải là Thích tử, mất hết pháp Tỳ-kheo, phá hoại pháp của Sa-môn, là rơi rụng, là đoạn diệt, là luân hồi, là đoạ lạc, là thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa-môn.

Những ǵ là bốn? Đức Thế Tôn biết rõ, thấy rõ, Đấng Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Giác đã quở trách dâm dục là hố sâu, dâm dục là ô nhiễm, dâm dục là hoàn toàn tham đắm, nhiều tham đắm th́ rơi xuống hố sâu đến chỗ tận cùng, dâm dục như vậy, là dối gạt, là hư vọng, là pháp vô minh, mê hoặc người nghe, hôi hám bất tịnh. Nếu có thể xa ĺa dâm dục, vô dục là hoàn toàn tịch diệt. Ngươi tên... từ ngày hôm nay không được nh́n người nữ với tâm ái nhiễm, huống là hai người cùng nhau hòa hợp làm việc dâm dục. Ngươi tên... đức Thế Tôn đã dạy. Nếu Tỳ-kheo và Tỳ-kheo cùng học giới, không xả giới, nếu phá giới mà che đậy, làm việc không đúng hạnh, làm điều dâm dục, cho đến cùng với súc sanh, do việc này cho nên phạm pháp của Tỳ-kheo, phá hủy hạnh của Sa-môn, bị đoạ lạc, bị đoạn diệt, bị luân hồi, bị rơi rớt, bị thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa-môn. Như cây đa la, bị chặt không thể nảy mầm, tăng trưởng tươi tốt trở lại, không thể sanh trưởng, Tỳ-kheo không thực hành theo pháp này cũng như vậy, chẳng phải là Tỳ-kheo, chẳng phải là Sa-môn, chẳng phải là Thích tử, mất hết pháp Tỳ-kheo, huỷ hoại pháp của Sa-môn, th́ bị đọa lạc, bị đoạn diệt, bị luân hồi, bị rơi rớt, bị thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa-môn. Ngươi từ hôm nay không được tái phạm, không lỗi đối với pháp này, phải gia tâm ghi nhớ giữ ǵn liên tục, cẩn thận chớ buông lung. Nếu có chỗ nào, người nào làm việc này, ngươi đừng thuận theo. Này Trưởng lão!... Đức Thế Tôn với tri kiến của Ngài đã thấy rõ, biết rõ, Đấng Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Giác đã quở trách, việc lấy của không cho, khen ngợi việc không lấy của không cho, ngươi tên... từ nay không được lấy vật của người không cho, cho đến một hạt trấu, một hạt mè cũng không được khởi tâm trộm cắp, huống chi là lấy năm tiền hoặc hơn năm tiền. Đức Thế Tôn đã giảng nói: Nếu Tỳ-kheo ở trong xóm làng, hoặc ở giữa đồng trống, đối với vật của người khác không cho mà khởi tâm trộm lấy, vật này không cho mà lấy, bị vua hoặc quan bắt, hoặc đánh, hoặc trói hoặc đuổi, những người ấy nói: “Này người kia ngươi là kẻ trộm, ngươi là kẻ ngu, ngươi là kẻ si, ngươi là kẻ ăn cắp”. Nếu Tỳ-kheo phạm điều này chẳng phải là Tỳ-kheo, chẳng phải là Sa-môn, chẳng phải là Thích tử, mất hết pháp Tỳ-kheo, bị rơi rụng, bị đoạn diệt, bị đoạ lạc, bị thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa-môn. Như cây đa la, bị chặt không thể sanh mầm xanh tươi lại được, không thể tăng trưởng, không thể to lớn, Tỳ-kheo cũng vậy, nếu phạm điều này chẳng phải là Tỳ-kheo, chẳng phải là Sa-môn, chẳng phải là Thích tử, mất hết pháp Tỳ-kheo, hủy hoại pháp của Sa- môn, bị rơi rụng, bị đoạn diệt, bị luân hồi, bị đoạ lạc, bị thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa-môn. Ngươi từ hôm nay không được tái phạm, không nên phạm lỗi lầm đối với pháp này, phải gia tâm, ân cần ghi nhớ giữ ǵn chánh niệm, cẩn thận đừng buông lung. Nếu có chỗ nào, người nào làm việc này, ngươi không được thuận theo.

Ngươi tên... đức Thế Tôn với tri kiến của Ngài đã thấy rõ, biết rõ, Đấng Như Lai Ứng Cúng Chánh Đằng Giác đã quở trách, việc sát sanh, khen ngợi hạnh xả bỏ sát sanh. Ngươi tên... từ nay không nên phạm, cho đến các loại côn trùng như: muỗi, mòng, kiến.... Không nên khởi tâm giết chúng, huống ǵ là giết người và thuộc loài người. Ngươi tên... Đức Thế Tôn đã thuyết giảng: nếu Tỳ-kheo khởi tâm suy nghĩ, tự tay giết người hoặc thuộc loài người, hoặc cầm dao đưa cho người, hoặc sai người giết, hoặc thấy giết vui theo, hoặc khen ngợi việc giết, này người kia! Ngươi lại chịu sống với thân khổ, xấu ác, bất tịnh này. Này người kia! Thà chết còn hơn! Ngươi chết còn tốt hơn sống! Hoặc khởi tâm vui theo, hoặc suy nghĩ, dùng vô số nhân duyên khen ngợi sự chết. Nếu người do đó mà chết th́ chẳng phải là Tỳ-kheo, chẳng phải là Sa-môn, chẳng phải là Thích tử, mất hết pháp Tỳ-kheo, hủy hoại pháp của Sa- môn, bị rơi rụng, bị đoạn diệt, bị luân hồi, bị đọa lạc, bị thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa-môn. Như cây đa la, bị chặt không thể sanh mầm xanh tươi lại được, không thể tăng trưởng, không thể to lớn, Tỳ-kheo cũng vậy, nếu phạm điều này chẳng phải là Tỳ-kheo, chẳng phải là Sa-môn, chẳng phải là Thích tử, mất hết pháp Tỳ-kheo, hủy hoại pháp của Sa-môn, bị rơi rụng, bị đoạn diệt, bị luân hồi, bị đoạ lạc, bị thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa-môn. Ngươi từ ngày nay không được tái phạm, không nên phạm lỗi lầm đối với pháp này, phải gia tâm, ân cần ghi nhớ giữ ǵn chánh niệm, cẩn thận đừng buông lung. Nếu có chỗ nào, người nào làm việc này, ngươi đừng thuận theo.

Ngươi tên…. Đức Thế Tôn với tri kiến của Ngài thấy rõ, biết rõ, Đấng Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Chánh Giác, đã quở trách việc nói dối, khen ngợi hạnh không nói dối. Ngươi tên… Từ hôm nay không nên nói dối, cho đến nói đùa cũng không được, huống là thật sự không có mà nói là có, pháp hơn người, có trí tuệ hơn hẳn Pháp của bậc Thánh, hoặc tự cho ḿnh chứng đắc tự cho ḿnh hiểu biết, nên nói như vầy: “Tôi biết như vậy, thấy như vậy.” Ngươi tên… Đức Thế Tôn đã dạy: “Nếu Tỳ-kheo không biết, chưa từng biết, không có mà nói có, nói pháp hơn người, đã chứng đắc cảnh giới của bậc Thánh, hoặc chứng hoặc thấy. Tôi biết như vậy, thấy như vậy. Thế nào là biết? Là biết Khổ, biết Tập, biết Diệt biết Đạo. Thế nào là thấy? Là thấy Trời, thấy rồng, thấy Dạ xoa, thấy A-tu-la, thấy Ca-lầu-la, thấy Càn-thát-bà, thấy khẩn-na- la, thấy Ma-hầu-la-già, thấy Ngạ qủy, thấy quỷ, Cưu-bàn-tra cho đến quỷ phấn tảo. Trời cũng thấy tôi, rồng, Dạ xoa, A-tu-la, Ca-lâu-la, Càn- thát-bà, Khẩn-na-la, Ma-hầu-la-già, Ngạ quỷ, quỷ Cưu-bàn-trà cho đến quỷ phấn tảo cũng đều thấy tôi, tôi cũng đi đến chỗ Trời, rồng, Dạ xoa, A-tu-la, Ca-lầu-la, Càn-thát-bà, Khẩn-na-la, Ma-hầu-la-già, Ngạ quỷ, quỷ Cưu-bàn-trà cho đến quỷ phấn tảo. Trời cũng đi đến chỗ tôi, rồng, Dạ xoa, A-tu-la, Ca-lầu-la, Càn-thát-bà, Khẩn-na-la, Ma-hầu-la-già, Ngạ quỷ, quỷ, Cưu-bàn-trà cho đến quỷ phấn tảo cũng đều đi đến chỗ tôi. Tôi nói với Trời: Cùng nhau thăm hỏi, cùng nhau bàn luận, tôicũng nói chuyện với rồng, Dạ xoa, A-tu-la, Ca-lầu-la, Càn-thát-bà, Khẩn- na-la, Ma-hầu-la-già, Ngạ quỷ, quỷ Cưu-bàn-trà cho đến quỷ phấn tảo, cũng cùng nhau thăm hỏi, cùng nhau bàn luận. Trời cũng nói chuyện với tôi, cùng nhau thăm hỏi, bàn luận. Rồng, Dạ xoa, A-tu-la, Ca-lầu- la, Càn-thát-bà, Khẩn-na-la, Ma-hầu-la-già, Ngạ quỷ, quỷ Cưu-bàn-trà cho đến quỷ phấn tảo cũng đều nói chuyện với ta, cùng tôithăm hỏi, bàn luận. Những điều mà họ có được th́ tôi cũng đạt được. Như tưởng về vô thường, tưởng về Khổ, tưởng về vô ngã, tưởng về nhàm chán sự ăn uống, tưởng về tất cả thế gian không hề an vui, tưởng về bất tịnh, tưởng về màu xanh, tưởng về trắng, tưởng về sự ph́nh trướng máu mủ, tưởng về sự phân rã, tưởng về nhàm chán, tưởng về ly dục, tưởng về diệt, tưởng về xương cốt, tưởng về quán không. Họ đạt được như vậy, tôi cũng đạt được Từ, bi, hỷ, xả như vậy, chứng đắc Thiền thứ nhất, Thiền thứ hai, Thiền thứ ba, Thiền thứ tư, Không vô biên xứ, Thức vô biên xứ, Vô sỡ hữu xứ, phi tưởng phi phi tưởng xứ, Thần túc lực, Thiên nhĩ thức, Thiên nhãn thức, Túc mạng thông, Lậu tận thông, tôi là bậc A-la-hán đã được tám Thiền giải thoát. Nếu Tỳ-kheo phạm điều này, th́ chẳng phải là Tỳ-kheo, chẳng phải là Sa-môn, chẳng phải là Thích tử, mất hết pháp của Tỳ-kheo, hủy hoại pháp của Sa-môn, rời rụng, bị đoạn thiệt, bị luân hồi, bị đọa lạc, bị thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa-môn. Giống như cây Đa-la bị chặt, không thể sanh mầm tươi tốt lại được, không thể tăng trưởng, không thể to lớn, Tỳ-kheo phạm điều này, cũng vậy không phải là Tỳ-kheo, không phải là Sa-môn, không phải là Thích tử, mất hết pháp của Tỳ-kheo, hủy hoại pháp của Sa-môn, rơi rụng, bị đoạn diệt, bị luân hồi, bị đọa lạc, bị thối lui, không thể giữ ǵn pháp của Sa-môn. Ngươi… từ hôm nay không được trái phạm, không phạm lỗi lầm đối với pháp này, nên gia tâm, ân cần nhớ nghĩ, giữ ǵn chánh niệm, cẩn thận đừng buông lung, nếu chỗ nào và người nào làm điều này ngươi đừng thuận theo.

Pháp bốn y này Đức Thế Tôn đã biết, đã thấy Đấng Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri giảng nói cho người xuất gia thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo, thực hành pháp Sa-môn, để làm một Sa-môn hoàn hảo, căn Tỳ-kheo suốt đời phải tu học.

Những ǵ là bốn? Ngươi… bị mắng chửi, không nên mắng chửi lại. Đây là pháp thứ nhất của Sa-môn. Điều này ngươi phải suốt đời nên tu tập theo.

Nếu bị người khác giận dữ không nên giận dữ lại. Đây là pháp thứ hai của Sa-môn. Đối với pháp này, ngươi suốt đời nên tu học.

Nếu bị chê trách, không nên chê trách lại. Đây là pháp thứ ba của Sa-môn. Đối với pháp này, ngươi suốt đời nên tu học.

Nếu bị đánh đập, không nên đánh đập lại. Đây là pháp thứ tư của Sa-môn. Đối với pháp này, ngươi suốt đời nên tu học. Đây là bốn pháp nên học.

Ngươi tên… lắng nghe! Ngươi đã mong cầu được lâu dài ở trong giáo pháp an nhiên, xuất gia thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo. Nếu người xuất gia được gặp Hòa Thượng như pháp, được A-Xà-Lê như pháp, được chúng tăng như pháp, bạch tứ yết ma ở chỗ yên tĩnh như pháp; nếu Tỳ-kheo xuất gia thọ giới Cụ túc làm Tỳ-kheo, học theo pháp này được một trăm năm th́ cùng một giới với người mới xuất gia thọ giới Cụ túc, đồng học đồng nói một giới Ba-la-đề-mộc-xoa. Ngươi nên gần gữi ở nơi này cho đến suốt đời nên cúng dường Hòa Thượng. Hòa Thượng của ngươi có bệnh, ngươi phải chăm sốc, ngươi ở với Hòa Thượng cho đến lúc qua đời, đối với Hòa Thượng nên nghĩ như Cha, Hòa Thượng cũng đối với ngươi xem như là con. Ngươi... từ hôm nay đối với người đồng học, phải nên cung kính, nên hoan hỷ, nên lo sợ, cẩn thận tùy thuận bậc Thượng tọa cho đến Hạ tọa. Từ hôm nay phải luôn theo học, đọc tụng, thọ tŕ, giảng nói, phải khéo học, phân biệt rõ ràng về các Ấm, phân biệt rõ ràng về các giới, phân biệt rõ ràng về các Nhập, phân biệt rõ ràng về mười hai nhân duyên, nên bỏ gánh nặng xuống, chưa được th́ làm cho được, chưa giải thoát, làm cho giải thoát, chưa chứng làm cho chứng. Ngươi phải tu học, nên dứt hết các lậu. Ngươi tên… hãy lắng nghe! Hôm nay Ta ở trong chúng tăng, v́ ngươi mà thuyết giới tối thắng này, còn các giới khác, Hòa Thượng, A-xà-lê… sẽ phân biệt giảng nói cho ngươi. Ngoài ra, các Tỳ-kheo đồng học, cùng nói chuyện, cùng bàn luận, lại cùng nhau khen ngợi vui vẻ, đồng Hòa Thương, đồng A-xà-lê cũng sẽ giảng nói cho ngươi. Trong mỗi nửa tháng thuyết giới, người nên đến để nghe. Ngươi… đã thọ giới Cụ túc, đối với giáo pháp trí tuệ tối thắng, ngươi phải khéo léo gần gũi. Gặp được giới pháp này là rất khó, thân tướng trang nghiêm, làm người xuất gia thanh tịnh, thọ giới đã giảng thuyết. Đây mới thật sự là chánh giác, là tri kiến thiện. Ngươi… đã thọ giới Cụ túc, ngươi hãy khéo giữ ǵn, cẩn thận đừng buông lung.

Đức Thế Tôn v́ các Tỳ-kheo, giảng nói về sự thọ giới Cụ túc như vậy.

Lúc ấy, có Tỳ-kheo, mới một hạ lạp, độ người thọ giới Cụ túc. Ở đây, có duyên khởi riêng, nên làm tròn bổn phận của ḿnh. Như vậy, Tỳ-kheo hai hạ lạp, ba hạ hạp, bốn hạ hạp, năm hạ hạp, độ người xuất gia thọ giới Cụ túc. Tỳ-kheo đem việc này bạch Phật. Phật dạy:

- Tỳ-kheo một hạ lạp không được độ người xuất gia thọ giới Cụ túc, cho đến chín hạ lạp cũng không được độ người xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người xuất gia thọ giới Cụ túc, phạm Sa-để-sa-la.

Mười hạ lạp th́ được độ người xuất gia thọ giới Cụ túc. Khi đó, đức Thế Tôn cho phép Tỳ-kheo mười hạ lạp (tuổi hạ) được độ người xuất gia thọ giới Cụ túc. Lúc này, có Tỳ-kheo đủ mười tuổi hạ, độ người xuất gia thọ giới Cụ túc, nhưng vị Tỳ-kheo mười tuổi hạ này rất ngu si, rất chậm chạp, không sáng suốt, chẳng biết phương tiện… Tự ḿnh chưa điều phục mà muốn điều phục người khác… điều đó không thể có. Đức Phật dạy:

- Người đủ mười tuổi hạ nhưng chưa biết rõ ràng, không được được độ người xuất gia thọ giới Cụ túc, nếu độ người xuất gia thọ giới Cụ túc, phạm Sa-để-sa-la.

Người đủ mười tuổi hạ, thông minh, biết gánh vác Phật sự, th́ được độ người xuất gia thọ giới Cụ túc. Nếu không thực hành theo lời dạy như vậy, phạm Sa-để-sa-la.

KINH PHẬT A-TỲ-ĐÀM XUẤT GIA TƯỚNG

 


 

-

TRANG CHỦ*--KINH ĐIỂN*--ĐẠI TẠNG KINH*--THẦN CHÚ*--HÌNH ẢNH*--中文*--ENGLISH

Uploaded / Updated on 2023-10-19

 

google-site-verification=Iz-GZ95MYH-GJvh3OcJbtL1jFXP5nYmuItnb9Q24Bk0